Đăng trong Trọng sinh chi phế tài phấn đấu

Phế tài [34]

34. Faulk

Sự kiện dã thú kết thúc rất nhanh, cuộc thi so tài dị năng cũng không ngưng tiến hành bởi vì dã thú bùng nổ, ngược lại một tháng sau sẽ bắt đầu lần nữa, cho dù lùi thời gian khai giảng lại nửa tháng, thì cũng phải tiến hành.

Bởi vì cuộc thi dị năng học viện hoàng gia ở trong lòng học sinh, chính là thần thánh.

Lần này, học viện hoàng gia rất bận rộn, cuộc thi được tiến hành trong yên lặng, nhưng người xem không hề ít.

Tưởng Mộc Cận cùng sự kiện bạch hổ bị chú ý, không biết tại sao tin tức lại bị truyền ra, trong nháy mắt Tưởng Mộc Cận trở thành anh hùng của thành phố C, thành đề tài đứng đầu thành phố C.

Mặc kệ cái nhìn của người bên ngoài đối với cậu, Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ sống cuộc sống của mình, không để ý đến bên ngoài trao đổi khí thế ngất trời. Kênh tin tức liên tiếp xuất hiện tán dương và đánh giá đối với cậu, trên tạp chí cũng đều là hình ảnh cậu.

Thế nhưng, Tưởng Mộc Cận chưa từng để ý tới.

Thậm chí có người mời cậu đi chụp quảng cáo, cậu cũng từ chối không hề quay đầu lại.

Loại chuyện như vậy, đối với cậu mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, không có nửa phần ảnh hưởng tới cậu.

Cuộc thi dị năng tiến hành khí thế hừng hực, nhưng học sinh tham gia lại thiếu một đống lớn.

Cho dù hy vọng có thể được người ta gọi là anh hùng, nhưng không phải ai cũng có thể chiến đấu với dã thú cao cấp cấp tám giống Tưởng Mộc Cận, hơn nữa, thiếu chút nữa là mạng của Tưởng Mộc Cận cũng bay mất rồi.

Mạng nhỏ của họ quan trọng hơn, mới vừa phát sinh chuyện như vậy, cho dù bên phía Bắc Sơn khôi phục, nhưng dã thú trốn ra còn chưa bắt về, nên không có nghĩa là bọn họ sẽ không gặp phải.

Mà vài người còn lại thì cảm thấy dã thú cao cấp dị năng cấp tám cũng có thể bị một học sinh trung học giết chết, vậy có nghĩa là dã thú cũng không hề đáng sợ không phải sao? Những người này đều bắt đầu rục rịch!

Gan lớn có, nhưng nhiều hơn vẫn là trốn tránh, mấy cái đó nói thì được rồi, cũng không nhất định phải thực hiện.

Kỳ thật, có rất nhiều lúc như vậy, trốn trốn tránh tránh, liền cho rằng có thể tránh thoát.

Tưởng Mộc Mộc hiểu rất rõ tâm tình của bọn họ, bởi vì hắn cũng luôn như vậy.

Bắt đầu từ khi Đàm Thu Minh xuất hiện ở nhà họ, hắn vẫn luôn trốn tránh, giống như các học sinh của học viện, trốn trốn tránh tránh liền cho là thoát được.

Thế nhưng, hiện tại, Đàm Thu Minh vẫn còn đang khỏe như vâm sống ở nhà hắn, hắn có thể tránh được nhất thời, không tránh được một đời.

Thậm chí hắn cảm thấy mình quá tệ rồi ……

Lần này, hắn và Tưởng Mộc Cận đều không tham gia cuộc thi so tài dị năng, bởi vì hắn tẩu hỏa nhập ma.

Tưởng Mộc Mộc rất khủng hoảng, lúc tu luyện cũng nóng nảy bất an, bởi vì sợ mình trọng sinh một lần dẫn tới hiệu ứng cánh bướm*, hắn trở nên vô cùng nôn nóng.

Hắn nhớ ra rồi, đời trước thời gian này hoàn toàn không xuất hiện chuyện dã thú bạo động, nhưng mà đời này lại đột ngột xảy ra.

Hắn không ở cùng một chỗ với Đàm Thu Minh giống đời trước, càng tránh xa y nhiều hơn, có thể nào bởi vì như vậy, nên mới dẫn tới sự kiện dã thú bạo động lần này hay không?

Hắn không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng nếu như lại xuất hiện một chuyện giống như sự kiện dã thú bạo động này, thì hắn không biết mình có thể tiếp tục đối mặt hay không.

Sợ sự xuất hiện của mình làm thay đổi quỹ đạo phát triển vốn có, trong lòng Tưởng Mộc Mộc bị sự sợ hãi bao vây, thế nên lúc hắn tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma .

Thật may là Tưởng Mộc Cận phát hiện dị thường lúc hắn tu luyện, kịp thời ngăn hắn lại, hắn bị một chút nội thương, ở nhà tu dưỡng, Tưởng Mộc Cận cũng ở nhà cùng hắn. —— Quả nhiên, ca ca của cậu thật làm cho người ta lo lắng, không nhìn một cái liền tẩu hỏa nhập ma.

Có điều, Tưởng Mộc Cận cũng không thể thời thời khắc khắc nào cũng ở bên cạnh hắn, ban ngày cậu còn có chuyện của công ty phải xử lý, cho nên Tưởng Mộc Mộc chỉ có một mình ở nhà.

Trong nhà trừ hắn ra, thì còn lại đều là người làm, cha mới mời một quản gia —— Faulk.

Faulk là một người ngoại quốc, rất có năng lực, cũng rất hiểu chuyện, quan trọng nhất là, không biết hắn học được nô tính ở đâu nữa, vô cùng trung thành, làm việc đều đâu vào đấy, quy quy củ củ, tuyệt đối sẽ không làm bậy như Lâm Hải, khiến cho người ta rất yên tâm!

Bởi vì hai anh em bọn họ đều không có ý định mời quản gia riêng, nên Faulk muốn chiếu cố cả nhà họ, cũng rất cực khổ.

Lúc trước Lâm Hải cũng như vậy, nhưng mà sau lưng bọn họ đều rất rõ ràng, Lâm Hải chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh thôi, còn chuyện cần làm thì đều ném cho bọn người hầu.

Mà Faulk thì không giống, Faulk là một người da đen, thành thật có khả năng, chuyện muốn hắn làm tuyệt đối hắn sẽ không giao cho mấy người hầu làm, hơn nữa chưa một lần oán giận.

Tưởng Mộc Mộc từ trên giường đứng lên, liền nhìn thấy quần áo Faulk chuẩn bị cho hắn được treo ở cạnh đầu giường.

Tưởng Mộc Mộc không chút nghĩ ngợi, cầm lên thay.

Ra cửa, Faulk rất lưu loát tiến lên đỡ hắn trước tiên, tuy rằng Tưởng Mộc Mộc đã không còn gì trở ngại, nhưng bởi vì trong lòng khó chịu ảnh hưởng tẩu hỏa nhập ma, hiện tại nội lực của hắn ít hơn phân nửa so với lúc trước.

Vốn dĩ là đã rất ít, bây giờ lại càng không có cảm giác, Tưởng Mộc Mộc vô cùng tức giận.

Điều này cũng nói lên một chuyện, luyện công không thể quá nóng tính.

Nhìn phòng khách trống rỗng, lại nhìn Faulk, Tưởng Mộc Mộc hỏi: “Mộc Cận đâu?”

“Thưa đại thiếu gia, nhị thiếu gia ở công ty!” Faulk nói.

Faulk mới hai mươi bảy tuổi, vẫn là một thanh niên tài giỏi đẹp trai, cơ mà từ nhỏ đã nhận được hun đúc nô lệ, trong ý thức chỉ biết nghe theo chủ nhân, nghe cha nói, ở đất nước của Faulk, vẫn còn là chế độ nô lệ.

Faulk bị bán từ nước của hắn sang đây, vì người bán hắn bị người ta đuổi giết, nên hắn với người bán tách ra.

Không biết trải qua dây dưa khúc mắc như thế nào, mà Faulk lại qua tay đến chỗ cha.

Faulk có một đôi môi mỏng, bộ dạng nhìn rất được, ngoại trừ làn da hơi đen chút, thì vẫn rất đẹp mắt! Tưởng Mộc Mộc rất ít gặp người da đen, cho nên cũng không quen lắm! Cơ mà Faulk có ngũ quan khỏe mạnh, mặc vào áo bành tô đen, phụ trợ cho eo lưng hẹp hòi có lực của hắn, có thể tưởng tượng ra thân thể bị giấu dưới quần áo của hắn có sức bật như thế nào, phối với cái danh hiệu nô lệ này của hắn, ngược lại Tưởng Mộc Mộc cảm thấy hắn có một loại vẻ đẹp cấm dục.

Tưởng gia sẽ không thật sự đối xử với hắn như một nô lệ, thế nhưng ý thức nô lệ của Faulk đã sớm thâm căn cố đế, cha cũng là nhìn trúng cái điểm nô lệ sẽ không phản bội chủ nhân này của hắn, nên mới để hắn lại bên cạnh mình.

Tưởng Mộc Mộc ngồi trong phòng khách, nhàm chán nói: “Faulk, tôi đói bụng, làm chút cà ri đặc sản của anh đi!”

“Vâng, đại thiếu gia!” Faulk gật đầu một cái liền vào phòng bếp.

Faulk làm cà ri ăn rất ngon, mặc dù hơi cay chút, nhưng mà rất chính tông, hương vị rất tốt, Tưởng Mộc Mộc chỉ ăn một lần đã bị si mê rồi, sau đó hắn phải xin Faulk làm cà ri cho hắn ăn rất nhiều lần!

Nghe nói đó là tay nghề mà tổ tiên hắn lưu truyền cho tới nay, là tay nghề rất cổ rất cổ xưa, cổ xưa đến mức làm cho người ta không thể nào tìm tòi nghiên cứu được.

Tưởng Mộc Mộc học một chút, cũng không thể học được tay nghề của Faulk, cái loại hương vị trong thuần hậu mang theo chút cay đó, sau khi ăn xong hắn chỉ có thể thốt lên một chữ: “Thích!”

Đáng tiếc chính là, Tưởng Mộc Mộc làm thế nào cũng không học được, không biết là do dùng sai phương pháp, hay là do tay nghề không đủ.

Nhưng mà, dưới sự đích thân chỉ dạy của Faulk hắn vẫn không học được cái loại hương vị cổ kính kia, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Nguyên liệu không nhiều không ít, độ lửa cũng đủ, phương pháp trình tự cũng không sai, thời gian cũng khống chế rất tốt, chỉ là không làm ra được hương vị lý tưởng.

Cuối cùng, thấy Tưởng Mộc Mộc còn chưa chết tâm, Faulk liền đưa ra đề nghị duy nhất từ trước đến nay: “Làm cà ri có thể nhìn ra tâm của bản thân, chủ thượng nói hương vị cà ri mỗi người làm ra không giống nhau, đó là bởi vì mỗi người đều không giống nhau! Đại thiếu gia không cần thương tâm.”

Đây coi như là an ủi, coi như là an ủi đi! Tưởng Mộc Mộc nghĩ như vậy, dù không hiểu chủ thượng mà hắn nói là ai, có điều Faulk nói như vậy, hắn vẫn rất vui: “Ha ha, phải không?”

Không biết Faulk có dị năng hay không, hắn không hiểu tại sao Faulk lại trở thành một nô lệ, ở cái thế giới kẻ mạnh là vua này, Faulk không nên ở địa vị như vậy chứ? Thoạt nhìn Faulk không giống như một người yếu đuối. “Faulk, anh có dị năng không?”

Faulk gật đầu.

“Cấp mấy?”

Faulk nói: “Cấp chín!”

“Cấp chín? Vậy sao anh phải làm nô lệ? Không phải anh rất mạnh sao?” Tưởng Mộc Mộc khó hiểu nói, quả nhiên giống như hắn đoán.

“Đại thiếu gia nói tôi nghe không hiểu, tôi vốn chính là nô lệ, từ khi sinh ra đã vậy! Thân là nô lệ Tưởng gia, tôi sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.” Faulk cung kính nói.

Tưởng Mộc Mộc cũng không biết nên nói cái gì cho phải, có một người trung thành như thế ở bên cạnh, hắn có thể không cảm thấy an tâm sao?

Nghĩ lại thì trước đây chưa từng có ai nói với nhà họ lời nói như vậy, cho dù là Lâm Hải mà cha rất tin tưởng, nhưng cuối cùng không phải Lâm Hải cũng phản bội bọn họ đó sao?

Từ khi sinh ra thì ý thức nô lệ của Faulk đã nhập vào đầu, hắn không thể nào làm cho Faulk lập tức biết được ý nghĩa của một cuộc sống bình đẳng.

Lúc này, Faulk đã bưng cà ri đi ra từ phòng bếp, mặc dù hắn có nội thương không thể ăn những thứ này, nhưng Tưởng Mộc Mộc chính là muốn ăn, Faulk biết điều này, nên chỉ cho hắn ăn một chút, mặt khác còn phối với trái cây thành một bữa ăn dinh dưỡng.

Tưởng Mộc Mộc cũng không để ý.

Faulk nhìn Tưởng Mộc Mộc ăn xong mới an tâm dọn dẹp đồ ăn.

Nếu như đổi lại trước kia, lúc hắn ăn cơm, Lâm Hải đứng một bên nhìn hắn ăn, nhất định hắn sẽ cảm thấy rất không quen.

Nhưng lần này thì khác, ánh mắt của Faulk rất trong suốt sáng sủa, không có bất kỳ tạp chất nào, đơn thuần chờ đợi chủ nhân dùng cơm xong.

Không biết tại sao, đột nhiên Tưởng Mộc Mộc có một loại xúc động muốn trêu cợt hắn, cảm thấy dáng vẻ xuất hiện bối rối của hắn chơi rất vui: “Faulk, anh có bạn gái chưa?”

Tay Faulk đang dọn dẹp đồ ăn nhất thời cứng đờ, bạn gái gì? Đây là chuyện mà người thân là nô lệ như hắn nên nghĩ tới sao?

Thân là nô lệ, hắn không có quyền lợi suy nghĩ những thứ này, đừng nói không dám nghĩ tới bạn gái, cho dù là bạn bè cũng không được.

Hắn là nô lệ, vậy thì sẽ phải vì chủ nhân làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần chủ nhân không vứt bỏ hắn, thì hắn phải cùng sống cùng chết với chủ nhân.

Tuy rằng hắn không dám nghĩ tới, nhưng nghe thấy chủ nhân lên tiếng hắn lại không thể không trả lời, cơ mà loại vấn đề này phải trả lời thế nào chứ, mặt hắn đỏ tới tận mang tai, bởi vì người da đen mặt đen, nên Tưởng Mộc Mộc không nhìn ra vẻ mặt hắn xấu hổ, nhưng có thể tìm được một tia khẩn trương từ ánh mắt hốt hoảng của hắn.

“Đại thiếu gia, tôi …… tôi không thể ……” Faulk trái nhăn phải nhó, lắc lắc đầu.

“Không có à, vậy có người trong lòng chưa? Nếu không có, thì tôi tìm giúp anh một chút, anh thích trắng hay đen, ốm hay mập, nam hay nữ?” Tưởng Mộc Mộc tiếp tục hỏi.

Faulk càng nhăn nhó hơn, mặt càng đỏ hơn, cho dù mặt đen, thì Tưởng Mộc Mộc cũng có thể tìm ra dấu vết đỏ lên trên mặt hắn, chơi thật vui.

Kết quả, Faulk không dám không lên tiếng, lại nói: “Tôi rất thích đại thiếu gia, còn có nhị thiếu gia, lão gia, phu nhân …… Đại thiếu gia đừng vứt bỏ tôi!”

Khó có được chủ nhân tốt, hắn không muốn mất đi như vậy, ý thức nô lệ khiến hắn cho rằng Tưởng Mộc Mộc cho hắn nói bạn gái là bởi vì chán ghét hắn, chuẩn bị vứt bỏ hắn, vì vậy hắn rất khẩn trương: “Đại thiếu gia, tôi sẽ làm tốt hơn, tôi rất nghe lời, đại thiếu gia muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, cái gì tôi cũng làm, đại thiếu gia, đừng vứt bỏ tôi mà…..” Phải biết là cơ hội chỉ đến một lần, không có chủ nhân thì nô lệ sẽ chẳng là gì nữa.

Tưởng Mộc Mộc ngây ngẩn cả người, hình như hắn không cẩn thận nói quá mức, nên Faulk hiểu sai, cơ mà hắn cũng không có nói quá nhiều mà…..nhỉ!

Hết chương 34

*Hiệu ứng cánh bướm: năm 1961, khi nhà toán học và khí tượng học Edward Lorenz nhập dữ liệu vào máy tính, ông đã nhập con số 0,506 thay vì 0,506127, và ông hoàn toàn bất ngờ khi máy tính đưa ra một dự đoán hoàn toàn khác xa so với dữ liệu gốc, dù giá trị làm tròn hoàn toàn không đáng kể. Năm 1969, ông công bố phát hiện này của mình với câu nói nổi tiếng: “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.” Có thể hiểu đơn giản là một hành động vô cùng nhỏ cũng có thể gây ra một thay đổi không thể tưởng tượng nổi.

***************

Ps: ôi cái tình hình là bạn Faulk cưng chết đi được (●♡∀♡) Tự dưng ta thấy cặp Mộc Mộc x Faulk cũng được lắm đó chớ, ôn nhu công x đơn thuần thụ kaka o(≧∇≦o)

Một suy nghĩ 11 thoughts on “Phế tài [34]

  1. Quả nhiên thích anh da đen quá là không tồi, ngày nào cũng xem mấy cái vine của anh da đen trên FB nên lậm lắm XD, không ngờ đọc bộ này trúng ngay anh da đen \ :v /

    Thích

Bình luận về bài viết này