Đăng trong Hữu Xu

Hữu Xu [1+2+3]

image

KIẾP THỨ NHẤT: BỐN MƯƠI NGÀN

Chuyện xưa của một quỷ đòi nợ

Chương 1

Hữu Xu chết, chết bất ngờ không kịp đề phòng.

Năm ấy mạt thế buông xuống, cậu mới vừa tròn chín tuổi, đi theo cha mẹ khoa học gia đầu phục căn cứ Bàn Long. Phương hướng nghiên cứu của cha mẹ cậu là y dược học, mặc dù ở Hoa quốc không nổi danh thế nào, nhưng đối với cao tầng căn cứ đang nóng lòng nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh kháng virus tang thi mà nói thì còn có chút tác dụng, cho nên gắng gượng mà thu nhận bọn họ. Cha mẹ không có dị năng, học thức cũng không tính là đứng đầu, chỉ có thể làm trợ thủ cho người phụ trách phòng thí nghiệm, một ngày ba bữa cơm cũng khó có thể kiếm được. May mắn chính là, năm Hữu Xu mười tuổi kích phát dị năng, là dị năng giả nhỏ tuổi nhất đã biết của Hoa quốc.

Mới đầu cao tầng căn cứ rất xem trọng cậu, sau khi biết được dị năng của cậu là “siêu não”, không có bất cứ tính công kích gì, nhiệt tình kia trong nháy mắt liền biến mất. Cái gọi là “siêu não” chính là người khai phá não bộ siêu cấp, là một loại dị năng tinh thần lực, nhưng ngoại trừ chỉ số thông minh cao hơn xa xa người thường, thì gần như không có chỗ nào đặc biệt, không thể dùng tinh thần lực khống chế tang thi hoặc nhân loại, cũng không thể chế tạo ảo giác. Nếu là ở niên đại hòa bình, đầu óc thông minh tuyệt đỉnh thường có thể khiến cho một người đạt được thành công thật lớn, nhưng ở mạt thế, nó còn không thực dụng bằng đầy người cơ bắp. Cha mẹ trông cậy dựa vào con trai ăn một bữa cơm no vô cùng thất vọng, nhưng Hữu Xu lại một chút cảm giác cũng không có. Trước mạt thế, cậu ở trường học chính là nhân vật cấp học thần, sau khi khai phá ra siêu não thì năng lực tư duy chỉ nhanh hơn bình thường hai ba giây, cũng không có biến hóa gì lớn. Chuyện mỗi ngày cậu lo lắng nhất là đói bụng, trong đầu ngoại trừ “tìm đồ ăn”, thật sự không thể suy xét cái khác.

Cậu không có từ bỏ học tập, thường xuyên trà trộn vào phòng thí nghiệm quan sát khoa học gia làm thí nghiệm, hy vọng chờ mình học được, cũng có thể ở trong phòng thí nghiệm công tác, nếu như có thể trở thành người phụ trách hạng mục nào đó vậy thì càng tốt hơn, từ nay về sau cũng không cần vì đồ ăn mà phát sầu nữa. Như thế, cậu một bên trộm học, một bên làm chân chạy vặt trong phòng thí nghiệm, miễn cưỡng kiếm cái ấm no. Bởi vì cấu tạo đầu óc của cậu khác hẳn với người thường, học cái gì cũng đặc biệt nhanh, bản thuyết minh thực nghiệm thiết bị nhìn một lần liền hiểu, nhìn hai lần có thể tháo dỡ, nhìn ba lần có thể cải tiến, chậm rãi lại trở thành thợ chuyên sửa chữa của phòng thí nghiệm, ngẫu nhiên còn giúp quản lý hậu cần, tài vụ, nội vụ vân vân, có thể nói là “một khối gạch của căn cứ Bàn Long, chỗ nào cần liền chuyển qua chỗ đó”.

Thật vất vả chịu đựng đến mười lăm tuổi, Hữu Xu cảm thấy mình có đầy đủ tư cách trở thành nhân viên nghiên cứu khoa học, vì thế đưa thư xin đổi công việc cho người phụ trách. Đang lúc cậu tích cực chuẩn bị cuộc thi nhập chức, tang thi triều đến, căn cứ Bàn Long toàn quân bị diệt. Làm một dị năng giả siêu não đầu óc đặc biệt phát triển, tứ chi đặc biệt đơn giản, huyết mỏng da giòn, vừa cào liền chết, Hữu Xu ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp liền chết dưới vuốt của một tang thi hệ kim, trước khi lâm chung suy nghĩ duy nhất là —— thiếu chút nữa là có thể ăn một bữa cơm no rồi!

Khi Hữu Xu tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong một bình chứa chật hẹp tràn đầy nước ấm, chất liệu của bình chứa vô cùng đặc biệt, không phải gốm sứ cũng không phải kim loại, ngược lại giống như một loại sinh vật, sờ lên mềm mềm, còn có độ ấm. Cậu muốn nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, tìm ra biện pháp thoát vây, nhưng bất luận như thế nào cũng không mở mắt ra được, miệng cũng không thể nói chuyện, chỉ có tứ chi ngẫu nhiên có thể co duỗi một chút. Trong không gian bịt kín có hai tiếng tim đập, một tiếng là chính mình, còn một tiếng cách rất gần, thình thịch, thình thịch, thình thịch, từng tiếng từng tiếng một vang ở bên tai.

Không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy khát, toàn thân cao thấp ấm dào dạt đến hết sức thoải mái, Hữu Xu liền nghe tiếng tim đập cực giàu quy luật này tiến vào mộng đẹp. Đây là giấc ngủ có cảm giác thoải mái nhất của cậu từ khi mạt thế tới nay, cũng không biết trải qua bao lâu, chất lỏng ấm áp bắt đầu xói mòn, bình chứa cũng liều mạng co rút lại, chen cậu ra bên ngoài. Cậu cũng không bối rối, theo cỗ áp lực kia chui ra ngoài. Bỗng nhiên, có một dòng khí cực kỳ âm hàn thấm vào tứ chi bách hài, di chuyển đến chỗ nào, chỗ đó liền mất đi tri giác. Hữu Xu cảm giác dòng khí lạnh này thực không bình thường, như là đang cùng mình tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Đơn giản cậu là một dị năng giả siêu não, tuy rằng tinh thần lực không có tính công kích, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, đoạt lại thân thể vẫn là dễ dàng. Khi dòng khí lạnh xâm nhập da đầu, ý đồ chiếm cứ đại não, cậu khống chế tinh thần lực hung hăng đánh tới dòng khí lạnh.

Một cơn đau đớn bén nhọn bùng nổ trong đại não, rồi lại giây lát lướt qua, thực nhanh, Hữu Xu liền cảm thấy một đôi bàn tay to kéo lấy mắt cá chân, xách ngược chính mình lên, bốp bốp đánh mông hai cái. Cậu kinh sợ, miệng vừa mới mở ra, phát ra cũng không phải chất giọng réo rắt trầm thấp của thiếu niên, mà là tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ…

Chuyển thế đầu thai à? Hữu Xu bỗng nhiên cái gì cũng hiểu rõ, chỉ không biết dòng khí lạnh kia rốt cuộc là cái gì.

Bốn tháng sau, Hữu Xu nằm trong nôi, nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu ngẩn người. Bây giờ cậu có thể nhìn thấy đồ vật, cũng có thể nghe thấy âm thanh, nhưng dây thanh vẫn chưa phát dục, bởi vậy vẫn chưa thể nói chuyện. Cậu thuộc loại người chỉ số thông minh siêu cao, chỉ số EQ lại thấp, bởi vì trong đầu tự hỏi rất nhiều thứ, nhỏ từ hạt hợp thành nano, lớn đến vũ trụ nổ tung cùng bành trướng, rất nhiều lý luận chiếm cứ phần lớn năng lực tư duy, dẫn đến cậu hành động chậm chạp, phản ứng trì độn, nhìn qua không giống một dị năng giả siêu não, ngược lại giống một đứa ngốc. Cho nên căn bản cậu không cần ngụy trang, bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác giống hệt đứa nhỏ không biết chuyện.

Hữu Xu rất biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thấy đủ đạo lý vui buồn, có thể rời khỏi mạt thế, ai không nguyện ý chứ? Võ mồm của cậu không lanh lợi ra sao, cũng không có chí hướng lớn gì, có thể an an tĩnh tĩnh còn sống là đủ, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nhớ cha mẹ đời trước, nhưng nghĩ đến bọn họ có khả năng đã chuyển thế đầu thai, không cần nhẫn nhục chịu đói, cũng liền vì bọn họ mà cảm thấy cao hứng.

Nơi này không phải mạt thế, nhưng mà không phải hiện đại, từ phục sức của người xung quanh để suy đoán, hẳn là cổ đại. Đối với lịch sử Hữu Xu rất có nghiên cứu, nhưng cậu quan sát rất nhiều ngày, thật sự không cách nào xác định mình thân ở triều đại nào. Người nơi này vừa mặc thâm y thời Tiền Tần, cũng mặc nhu quần thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, còn có khuyết bào của Đường triều, yến cư phục của Tống triều, chất tôn phục của Nguyên triều, trực chuyết, duệ tát của Minh triều vân vân, quả thực là một nồi canh hổ lốn.

Lần đầu tiên Hữu Xu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, nhất là dưới tình huống không có sữa uống, đã đói bụng, cho nên tự hỏi vài ngày liền buông tha. Cậu chưa từng thấy qua phụ mẫu của chính mình, ngày hôm đó mở to mắt cũng giống như ngày hôm nay, chỉ nhìn thấy xà nhà trên đỉnh đầu. Cậu còn không có sữa uống, bà vú phụ trách chiếu cố cậu đối với cậu thực không để bụng, hoặc là ở trong sân tán gẫu, hoặc là ở phòng cách vách đánh bạc, hoặc là chạy trốn không thấy bóng người.

Hữu Xu có thể ở mạt thế sống lâu như vậy, năng lực sinh tồn tự nhiên vô cùng mạnh mẽ, sớm đã đem hết thảy mấy thứ mặt ngoài, mặt trong, hạn cuối, tiết tháo đánh mất hết. Cậu đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, chỉ biết mình muốn uống sữa, không cho sữa uống liền khóc, khóc đến chấn động chín tầng mây, kinh thiên động địa. Bà vú kia muốn làm bộ như không nghe thấy cũng khó, một bên mắng “quỷ đòi mạng” một bên đẩy cửa tiến vào, qua loa cởi bỏ vạt áo, đem núm vú nhét vào trong miệng cậu.

Hữu Xu bận rộn không ngừng mút núm vú, dùng sức hút, hận không thể đem bầu vú phình phình trướng trướng một hơi hút xẹp, đau đến bà vú liên tục hút khí, liên thanh nói, “Tiểu tử, ngươi nhẹ chút!”

Hữu Xu có tai như điếc, hút đến càng thêm hăng hái, dùng nướu nộn nộn thịt cắn núm vú, nếu bà vú mạnh mẽ rút ra, sợ là sẽ bị cắn rụng một miếng thịt. Bà vú thử rút mấy lần, đau đến gân xanh ứa ra, lúc này mới từ bỏ. Thân là người ở mạt thế, Hữu Xu vì một ngụm cơm no có thể đánh cược tánh mạng, chẳng sợ mới bốn tháng, bản lĩnh kiếm ăn lại vô cùng được.

“Nương, quả nhiên là quỷ đòi nợ, hút một hơi sữa hận không thể đem vú ta cắn rụng! Uống uống uống, sao không sặc chết ngươi đi?” Chờ Hữu Xu ăn no, bà vú đem cậu bỏ vào nôi, hung tợn mắng.

Hữu Xu ợ hơi, xem ác ngữ của bà vú như không có việc gì. Tuy rằng cậu chưa thấy qua phụ mẫu của mình, nhưng từ lời nói cử chỉ của người xung quanh có thể suy đoán, thân phận của mình hẳn không thấp, ngày thường có hai bà tử (người phụ nữ lớn tuổi làm công việc nô bộc, hầu hạ), hai nha hoàn chiếu cố, còn từng người gọi cậu là “thiếu gia”. Cho nên bà vú có mắng hung dữ hơn nữa, thấy cậu khóc đến thở hổn hển, cũng không dám không đút. Nếu như cậu đói ra bệnh, báo lên trên, người trong viện này liền xui xẻo.

Cổ đại có phân trưởng thứ, trưởng tử tôn quý, thứ tử ti tiện, Hữu Xu cảm thấy mình nhất định là thứ tử, cho nên mới bị vứt bỏ ở trong này không người quan tâm, vừa không tổ chức rượu trăng tròn, cũng không tổ chức tiệc trăm ngày, lại càng không thấy người thân bạn bè trong nhà đến thăm, thậm chí ngay cả cha mẹ ruột cũng không thấy bóng dáng. Hữu Xu có tình cảm sâu đậm với cha mẹ đời trước, nhất thời còn không tiếp nhận được cha mẹ mới, bởi vậy cũng không vì mình bị vắng vẻ mà cảm thấy khổ sở.

Cậu nấc một cái, lại ngáp một hơi, tay nhỏ bé nắm góc chăn, chuẩn bị ngủ một giấc. Ngay lúc này, một bà tử khác mang theo hai nha hoàn tiến vào, trong tay bưng mấy thứ hạt dưa, đậu phộng, chén trà. Hữu Xu yên lặng mà thở dài, biết các nàng muốn mở tiệc trà, ngủ trưa là không ngủ được rồi.

“Cách thật xa đều có thể nghe thấy tiếng khóc của thiếu gia, ngươi nói người này gầy như con khỉ, sinh hạ còn không đến ba cân, sao lại có thể gào đến như thế chứ?” Lão bà tử cười hì hì trêu chọc.

“Sao ta biết.” Bà vú nhướn mày nói, “Có lẽ là nó mệnh tiện đi. Con nít mệnh tiện xương cốt đều cứng, có thể gây sức ép.” Hai tiểu nha hoàn giống như mới tới, cũng không dám trách móc chủ tử, kéo kéo ống tay áo bà vú, nhẹ giọng nhắc nhở, “Vương ma ma, chớ nói, chung quy là đại thiếu gia con vợ cả của Vương gia…”

Không thể tưởng được mình còn là con vợ cả. Hữu Xu nghe thấy những lời này có chút ngoài ý muốn, nhưng biểu tình vẫn ngơ ngác như cũ. Dung lượng não của cậu quá lớn, cử chỉ bên ngoài thường theo không kịp tốc độ tư duy, dần dần liền thành mặt than, phản xạ hình cung còn đặc biệt dài, làm như thế nào cũng chậm hơn người khác một nhịp.

“Ta phi, cái gì con vợ cả, bất quá là một quỷ đòi nợ thôi!” Bà vú xoa xoa núm vú bị cắn đến đau, bĩu môi nói, “Cho các ngươi cái đề nghị, có phương pháp thì nhanh chóng tìm cách đem mình ra khỏi Bồng Hao viện đi, đây cũng không phải là chỗ ở lâu được. Hai ngày trước ta đòi một bình dầu ớt cay với lão Triệu phòng ăn, lát nữa bôi trên núm vú, để tiểu tử này ăn một miệng cay. Nếu như nó sợ ta, không chịu uống sữa của ta, ta liền báo cho Vương đại quản gia, để ông ta đưa ta tới viện của nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia hiện giờ mới ba tháng, chính là lúc vội vã muốn sữa uống.”

“Thôi đi, tuy nói nhị thiếu gia là thứ tử, nhưng Lâm di nương được sủng ái, phía trước phía sau mười mấy người, chỉ bà vú thôi đã bốn người, thế nào được đến phiên ngươi?” Lão bà tử phun vỏ hạt dưa ra, vỗ tay nói, “Có điều dầu ớt cay ngược lại là biện pháp tốt, thật có thể đem cái việc muốn mạng này đẩy đi.”

Hai tiểu nha hoàn tò mò cào tâm cào phổi, nhìn nhìn xung quanh, xác định không có người ngoài, mới thấp giọng hỏi ý kiến, “Thái thái ở trước mặt lão gia rất được yêu thích, bàn tới sủng ái không hề kém hơn Lâm di nương, lão thái gia cùng lão phu nhân còn thường xuyên khen nàng là hưng gia hiền phụ, đây lại là thai đầu, sinh hạ trưởng tử, sao lại không khiến người ta thích như vậy? Bốn tháng rồi, hỏi cũng không hỏi một câu, giống hệt như không có cái người đại thiếu gia này vậy. Người nói xem nếu đại thiếu gia có bệnh gì không tiện nói ra cũng thôi, cố tình lại nhìn rất bình thường.”

Hai người nói ra nghi vấn của Hữu Xu, vốn tính nhắm mắt đi ngủ cậu lập tức tỉnh táo lại, vểnh tai nghe lén. Cậu muốn an an ổn ổn mà sống, nhưng trước đó, vẫn phải làm rõ tình cảnh của mình đã.

Hết chương 1

*****

Chương 2

Bà vú là gia sinh tử* của gia chủ, ngày trước đắc tội thị tì của lão phu nhân, lúc này mới bị sung quân đến Bồng Hao viện. Bà ta cũng có chút nhân mạch, vì vậy tin tức vô cùng linh thông, thấy hai tiểu nha hoàn dùng ánh mắt tò mò nhìn mình chằm chằm, trong lúc nhất thời tật xấu lắm mồm lại tới nữa, đóng cửa phòng, thấp giọng nói, “Còn phải nói, đại thiếu gia thực sự có bệnh không tiện nói ra!”

*Gia sinh tử: xưng hô cũ, dùng để chỉ con của gia nô trong nhà, theo như quy định đời Thanh, con của gia nô đời đời làm nô, vĩnh viễn phục vụ cho gia chủ.

Bệnh không tiện nói ra? Sao mình lại không biết? Hữu Xu sợ ngây người, hai tay nhỏ bé sờ soạng một trận ở trên người mình, thị lực bình thường, thính lực bình thường, trí lực bình thường, càng không thiếu tay thiếu chân, như thế nào lại có bệnh không tiện nói ra? Chẳng lẽ là bên trong có bệnh? Bệnh tim bẩm sinh hay là viêm phổi mới sinh? Nhưng vì cái gì một chút cảm giác khó chịu cũng không có?

Đại não phát triển quá mức của cậu bắt đầu lấy vận tốc ánh sáng tiến hành tự hỏi, đem tất cả bệnh tật bẩm sinh nhất nhất liệt kê ra, cũng tìm ra bệnh trạng và biện pháp trị liệu tương ứng. Bởi vì trong óc nhồi đầy bề bộn tri thức, biểu tình kinh ngạc chỉ xuất hiện trên mặt cậu trong một khoảnh khắc, liền khôi phục lại ngơ ngẩn ngốc nghếch lúc trước.

Hai tiểu nha hoàn xem xem xét xét đứa nhỏ trong nôi, nhướn mày nói, “Hay đại thiếu gia là một ngốc tử?”

Hữu Xu còn đang tự hỏi vấn đề trị liệu bệnh tim bẩm sinh, còn chưa nghe thấy các nàng nói, dù có nghe được cũng sẽ không để ý. Xưa nay tính tình cậu đạm mạc, trừ ăn cơm no, ngủ ngon giấc, cố gắng sống sót, đối mặt với bất luận thứ gì khác đều không có chấp niệm. Người bên ngoài đối với cậu là tốt hay là xấu, là thích hay là ghét, không ở trong phạm vi lo nghĩ của cậu.

“Nhìn bộ dạng này ngược lại rất giống,” bà vú cũng tiến đến bên nôi đánh giá, lập tức lắc đầu nói, “Nhưng cái này ngược lại không có gì trở ngại, đại thiếu gia là thông minh hay là ngu dại, lão gia cũng không thèm để ý. Cậu ấy là mệnh cách xảy ra vấn đề.”

Mệnh cách? Hay mình là thiên sát cô tinh? Hữu Xu thực nhanh đem suy nghĩ từ trong các loại bệnh chứng rút ra, bắt đầu nhớ lại mấy tri thức thần học thâm ảo như bát quái, lục hào, mệnh lý, âm dương lưỡng nghi, biểu tình vốn đã ngốc nghếch lại càng có vẻ dại ra.

“Chẳng lẽ đại thiếu gia là thiên sát cô tinh?” Lão bà tử nghĩ tới cùng chỗ với Hữu Xu.

“Cũng không phải.” Bà vú vẫy tay, bảo mọi người đưa đầu lại đây, nhỏ giọng nói, “Trong đây có một điển cố. Ngày mà đại thiếu gia sinh ra, lão gia nằm mơ, mơ thấy đồng liêu (bạn cùng làm việc, đồng nghiệp) ngày xưa đến cửa bái phỏng, nói lão gia thiếu hắn bốn mươi lượng bạc chưa trả, bây giờ đặc biệt đến đòi nợ. Lão gia mới vừa tỉnh ngủ, đại thiếu gia liền sinh ra, mà vị đồng liêu kia từ năm năm trước đã chết rồi. Vì vậy, lão gia tin tưởng vững chắc rằng đại thiếu gia là do đồng liêu kia hiện hồn, đòi nợ ông ấy, vì thế rất không thích đại thiếu gia, từng ngụm một mắng quỷ đòi nợ, còn giao cho thái thái bốn mươi lượng bạc, nói là chi phí ăn mặc của đại thiếu gia đều trừ trong đó, trừ hết thì đại thiếu gia liền phải đi, cậu ấy vốn dĩ đã không phải là người Vương gia.”

“Lại, lại có loại chuyện này à?” Hai tiểu nha hoàn không rét mà run, lại nhìn khuôn mặt Hữu Xu, cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Vẻ mặt Hữu Xu dại ra, bất luận như thế nào cũng không ngờ trong đó còn có nội tình cỡ này. Cậu rõ ràng là Hữu Xu, từ lúc nào thành đồng liêu đòi nợ rồi? Người nhà này không thiếu tiền cậu mà! Còn nữa, bốn mươi lượng bạc có thể chi tiêu bao lâu? Xài hết thì người nhà này quả thực sẽ đuổi mình đi à? Suy nghĩ của cậu thực nhanh từ quan niệm nhân quả về số mệnh chuyển dời đến vật giá của mỗi triều đại, đối với cuộc sống tương lai hơi có chút lo lắng.

“Thái thái vì thế khóc mất mấy đêm, lo lắng có tình cảm với đại thiếu gia, lúc này mới ném cậu ấy xa xa ở Bồng Hao viện, mắt không thấy tâm không phiền. Trời cao trêu người, một tháng sau, Lâm di nương lại sinh hạ nhị thiếu gia, lúc sinh hạ sênh* nhạc từng trận, chuông trống đầy trời, hào quang vạn trượng, là điềm lành tốt nhất, còn không đem đại thiếu gia quỷ đòi nợ này chèn ép đến càng không chịu nổi sao? Hiện giờ nha, nhị thiếu gia là tâm can bảo bối của lão gia, đại thiếu gia lại là tang môn tinh, Bồng Hao viện này của chúng ta, chính là chỗ còn lụi bại hơn cả thôn trang nông thôn nữa.” Bà vú vẻ mặt uất nghẹn, hận không thể lập tức rời đi.

*Sênh: một loại nhạc khí thời xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng.

“Bốn mươi lượng bạc đủ tiêu bao lâu? Tiền công của chúng ta làm sao đây? Tiền thưởng đâu? Tiền thưởng cũng không có?” Tiểu nha hoàn sắp khóc, ngày tháng hào môn thâm trạch hiển nhiên không tốt đẹp như nàng dự đoán.

Trong đầu Hữu Xu liên tiếp xuất hiện những con số. Cậu đem vật giá của mỗi một triều đại lịch sử trình diễn một phen, phát hiện dưới tình huống bình thường, mười lượng bạc có thể cho một hộ người thường chi tiêu một năm rưỡi đến hai năm. Mà cậu chỉ có một người, theo lý mà nói hẳn là có thể chống đỡ thời gian lâu hơn, nhưng suy xét đến Vương gia là nhà giàu, ăn mặc chi phí hơn xa bên ngoài, dù cho có bớt ăn nữa, thì nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ được bốn năm năm.

Bốn năm năm sau bạc xài hết, Vương gia thật sự sẽ đuổi mình đi sao? Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, chẳng lẽ tuyệt nhiên không niệm thân tình huyết thống à? Nhưng mà cổ nhân vô cùng mê tín, Hữu Xu không dám đem hy vọng ký thác trên nhân tố không xác định. Cậu muốn sống, cho nên bắt đầu từ hiện tại liền phải quy hoạch thật tốt. Đầu tiên, bốn mươi lượng bạc này nên dùng như thế nào, cậu phải làm ra một phần bảng kế hoạch.

“Tiền công của chúng ta không tính, bốn mươi lượng bạc kia nghe nói chỉ có thể chi tiêu ở trên người đại thiếu gia, ví dụ như ăn gì, mặc gì, dùng gì.” Bà vú bĩu môi cười mỉa, “Ngươi còn muốn tiền thưởng hả? Cứ chờ uống gió tây bắc đi!”

Lão bà tử cùng hai tiểu nha hoàn nghe thấy bí văn kinh thiên bậc này, vừa sợ hãi vừa thất vọng, không còn tâm tư uống trà nói chuyện phiếm nữa, sôi nổi tìm cớ rời đi, từ nay về sau cực ít khi bước vào phòng đại thiếu gia. Bà vú chợt thấy một cỗ gió lạnh xoay quanh trên đỉnh đầu, ôm hai vai rùng mình một cái, cũng tè ra quần mà chạy.

Trong phòng yên tĩnh lại, Hữu Xu đem bảng dự toán lưu trữ ở trong não, thực hiện cụ thể còn phải căn cứ vào vật giá mà tiến hành điều chỉnh. Tóm lại cậu phải dựa vào bốn mươi lượng bạc này để trưởng thành, dù không duy trì được lâu như vậy, cũng phải qua mười hai mười ba tuổi mới được.

Dị năng giả siêu não nổi danh là trói gà không chặt, huyết mỏng da giòn, nhưng đó là đối với tang thi mà nói, nếu gặp gỡ người thường, Hữu Xu hoàn toàn có thể đối phó. Bốn năm tuổi có lẽ có chút huyễn hoặc, nhưng mười hai mười ba tuổi đã đủ để tự lập môn hộ. Nghĩ như vậy, mí mắt Hữu Xu kéo kéo, liền muốn đi vào mộng đẹp.

Bỗng nhiên, một luồng khí âm hàn phất qua trên mặt cậu, tựa như có một người không nhìn thấy, đang tiến đến rất gần đánh giá mình. Hữu Xu làm dị năng giả tinh thần lực, cảm giác đối với ngoại giới vô cùng sắc bén. Cậu biết, trong phòng còn có một người, hơn nữa mang ác niệm thật sâu với mình. Trong lòng cậu thiên hồi bách chuyển, trên mặt lại ngờ nghệch ngây ngốc, khóe môi nhếch lên một hàng nước miếng lấp lánh.

Đối phương là ai? Hoặc là nói —— là cái gì? Cậu nghĩ đến ngày mình sinh ra, dòng khí lạnh vô hình cùng mình tranh đoạt thân thể; lại nghĩ đến người đồng liêu đã qua đời, đến đòi nợ kia, mơ mơ hồ hồ có suy đoán. Xem ra, giấc mộng kia là thật, cái gọi là “quỷ đòi nợ” cũng là tồn tại chân thật, nhưng không phải là mình, mà là luồng khí lạnh kia. Nó muốn đoạt được khối thân thể này, để tiện đòi lại ngân lượng với người nhà này.

Nhưng mà đối phương trăm triệu lần không ngờ tới, một đứa trẻ mới vừa sinh ra, linh hồn lực lại mạnh mẽ như vậy, cứng rắn phá hủy đại kế đoạt xác của nó. Chết còn báo mộng đòi nợ, đủ thấy chấp niệm của nó thực sâu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi. Hiện giờ người thiếu nợ đã xuất tiền ra, lại đều chi tiêu ở trên người mình, chứ không phải cho chủ nợ, nó làm sao có thể cam tâm, nhất định còn chờ thời cơ cướp lấy thân thể.

Trong lòng Hữu Xu nghiêm nghị, trên mặt lại không chút biểu tình. Mặc kệ như thế nào, cậu sẽ không đem cơ hội trọng sinh tặng không cho người khác, khối thân thể này cùng cuộc sống hoàn toàn mới này, cậu xác định muốn.

Luồng khí lạnh kia vòng quanh Hữu Xu xoay trong chốc lát rồi chậm rãi tiêu tán, hoàn toàn không bá đạo giống như khi sinh ra, không quan tâm liền chui vào trong cái túi da này. Hữu Xu hoàn toàn có lý do tin tưởng, khi đang cùng mình tranh đoạt thân thể, nó đã bị thương tổn rất lớn, lúc này đang bị vây ở giai đoạn suy yếu, tạm thời không tạo thành uy hiếp đối với mình. Nhưng vấn đề là, nó có thể vĩnh viễn giữ nguyên cái trạng thái vô hại này hay không?

Hữu Xu chưa từng gặp quỷ hồn, lại từng nghiên cứu qua học thuyết âm dương, trong lý luận của học thuyết âm dương nào đó, có vài quỷ hồn sẽ theo thời gian trôi qua mà tiêu tán, có vài quỷ hồn lại sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi ngưng tụ thành hình, ví dụ như lệ quỷ. Mà cái thứ trong phòng mình là một quỷ đòi nợ, hẳn là có thể đưa về phạm trù lệ quỷ. Nếu oán khí thật lâu không tiêu tan, có khả năng nó sẽ từ từ trở nên cường đại, do đó lần thứ hai tiến hành đoạt xác.

Hữu Xu không phải là người theo chủ nghĩa lạc quan, trước khi làm một chuyện, sẽ luôn suy xét đến kết quả xấu nhất. Cậu vẫn không ký gửi hy vọng con quỷ này chủ động rời đi, lại càng không tin nó sẽ chậm rãi tiêu tán. Đổi một cách nói, hiện tại cậu gặp phải không chỉ có vấn đề bị người nhà vứt bỏ, còn có hãm hại đến từ chính lệ quỷ. Nhưng hiện tại cậu chỉ là một đứa trẻ mới vừa sinh ra, ngay cả một con kiến cũng nắm không chết, chỗ nào lại có thể đối phó lệ quỷ? Tuy nói tinh thần lực của cậu vẫn còn, nhưng vì nguyên nhân chuyển thế trọng sinh, lực lượng đã suy yếu rất nhiều, không đạt được một phần mười đời trước, hơn nữa không cách nào phóng ra ngoài, trừ khi lệ quỷ xâm nhập vào não cậu, mới có thể gặp phải công kích bị động.

May là oán khí của con quỷ ở đây không nặng, lực lượng cũng không mạnh, lúc đoạt xác mới có thể rơi xuống hạ phong. Cho nên, ngoài việc bớt ăn, mau mau lớn lên, thì Hữu Xu lại có nhiệm vụ càng bức thiết hơn, chính là tu luyện tinh thần lực. Nếu thực lực của lệ quỷ từng ngày tăng trưởng, mà cậu lại vẫn dậm chân tại chỗ, thì sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng tu luyện tinh thần lực nào có dễ dàng như vậy, dưới tiền đề thiếu tinh hạch tang thi, chỉ có thể minh tưởng. Tốc độ tu luyện minh tưởng cực kỳ thong thả, thường là nhiều năm cũng khó tăng lên một cấp bậc. Hữu Xu có thể bảo đảm hiện tại mình không bị đoạt xác, lại khó có thể bảo đảm ngày sau không bị đoạt xác, mà biện pháp nhất lao vĩnh dật* chỉ có giết chết con quỷ này.

*Nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.

Quỷ nên giết như thế nào? Làm phép cúng? Tạt máu chó? Dán hoàng phù? Dùng kiếm gỗ đào đâm? Mấy biện pháp này, một đứa trẻ hoàn toàn không làm được. Cho nên, vẫn là mau mau lớn lên! Nghĩ như vậy, Hữu Xu ngậm ngón tay cái, nặng nề ngủ say.

Gió lạnh vừa mới tiêu tán lại lần nữa ngưng tụ, ở phía trên nôi xoay trong chốc lát, mấy lần có ý đồ tới gần, đều bị sức sống mãnh liệt đứa trẻ phát ra làm cho văng ra. Dường như nó hơi mệt, phất qua xác hạt dưa đầy đất, dọc theo khe cửa sổ chui ra ngoài.

Cũng không lâu lắm, lại có một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá lặng yên đi vào tiểu viện, phát hiện tất cả bà vú già đều không ở đây, trên mặt lộ ra một tia giận dữ, rồi lại thực nhanh thu liễm. Nàng ý bảo nha hoàn bên người không cần lên tiếng, rón ra rón rén mà đi đến cạnh cửa, cách rèm cửa nhìn vào trong. Đứa trẻ ngủ thật say, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn ngậm ngón cái, còn thỉnh thoảng bĩu môi, làm ra động tác cắn hút, dáng vẻ nho nhỏ đáng yêu cực kỳ. Nữ tử nhìn nhìn liền chảy xuống hai hàng nước mắt, nha hoàn lần nữa lôi kéo mới chật vật rời đi.

Hết chương 2

*****

Chương 3

Cuộc sống của một đứa trẻ trừ ăn ra chính là ngủ, dù là Hữu Xu tinh thần lực cường hãn đi nữa, cũng không cách nào giữ vững tỉnh táo trong thời gian quá dài. Nhưng mà mỗi lần sau khi cậu tỉnh lại, luôn có một luồng gió lạnh xoay quanh ở bên người, khi thì gợi lên giường mạn, khi thì phất qua rèm, hàn ý âm trầm thật lâu không tiêu tan. Nếu trong phòng còn có những người khác, gió lạnh sẽ lập tức rời khỏi Hữu Xu, quấn quanh trên những người kia.

“Shh, cũng đã sắp lập hạ rồi, trong phòng sao lại lạnh như thế.” Bà vú ôm chặt hai vai, phát run.

Tiểu nha hoàn đi theo sau lưng bà cũng kéo kéo vạt áo, phụ họa nói, “Chung quy ta luôn cảm thấy trong phòng đại thiếu gia có một cỗ âm khí, ở lâu đặc biệt không thoải mái. Vương ma ma, người nói có phải đại thiếu gia đầu thai không sạch sẽ hay không, đem quỷ khí trong địa ngục dẫn tới ?”

“Nha đầu chết tiệt kia, đừng nói bậy!” Bà vú ngoài mạnh trong yếu, nhanh chóng mở tã lót ra, thấy đại thiếu gia không tiểu, bật người chạy ra ngoài. Tiểu nha hoàn cũng sốt ruột vội đuổi theo, chạy đến cửa phòng liền trật chân ngã, bị thương đầu gối.

Hữu Xu không nhìn thấy tướng mạo lệ quỷ, nhưng có thể cảm giác được, nó đã theo hai người rời đi. Mấy ngày nay, nó thường xuyên vờn quanh ở bên cạnh mình, nhưng chỉ cần trong phòng có người đến, nó nhất định sẽ bám vào trên người kia, cho đến nửa đêm mới trở về. Một lệ quỷ bám vào trên cơ thể người có thể làm những thứ gì? Ngoại trừ hút dương khí, Hữu Xu không thể nghĩ được lý do khác, cũng càng thêm khẳng định, đối với mình bây giờ nó còn chưa tạo thành uy hiếp, bởi vì mình mới là mục tiêu của nó, dù có muốn hút dương khí, người đầu tiên nên hút cũng là mình, chứ không phải người khác.

Làm dị năng giả tinh thần hệ, Hữu Xu cực kỳ mẫn cảm với nguyên khí xói mòn, nhưng mà khi gió lạnh vờn quanh, lại chưa bao giờ cảm giác được lực lượng của mình bị cướp đi, có thể thấy lệ quỷ kia không làm gì được mình. Nhưng cái này chỉ là tạm thời, đợi nó hút đầy dương khí, trở nên một ngày càng cường đại hơn so với một ngày, tình huống có lẽ sẽ xuất hiện nghịch chuyển.

Hữu Xu cắn ngón tay cái, thầm nghĩ tinh thần lực là lá chắn bảo hộ lớn nhất của mình, chi bằng nhanh chóng bắt đầu tu luyện.

Lúc một đứa trẻ minh tưởng là như thế nào? Ánh mắt dại ra không nói, khóe miệng còn chảy nước dãi, nhìn thế nào cũng thấy giống một ngốc tử. Hữu Xu chỉ cần tỉnh lại liền minh tưởng, mặc kệ ngoại giới phát sinh chuyện gì đều không phản ứng, nếu không phải thời gian đi ngủ là thời gian thân thể lớn lên, thì ngay cả đi ngủ cậu cũng muốn giảm bớt. Hai tiểu nha hoàn ngẫu nhiên sẽ phe phẩy trống bỏi đùa cậu, lại luôn không thấy cậu xoay mặt hoặc vui cười, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nháy một chút, vì thế cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Vương ma ma, đại thiếu gia hình như là một ngốc tử, đùa như thế nào cũng không phản ứng. Chúng ta có cần tìm đại phu đến xem hay không?” Chung quy thì các nàng cũng chỉ là người hầu mới vào phủ, trong lòng không giấu được nói.

“Xem đại phu cái gì, chuyện của đại thiếu gia lão gia một mực không hỏi đến, ngay cả thái thái ở trước mặt ông ấy nhắc một câu, cũng sẽ chọc ông ấy giận dữ, nói bẩn lỗ tai của mình. Không sợ xui xẻo thì ngươi đi đi, ta cũng không dám.” Vương ma ma đem hai tay lạnh như băng giấu vào trong tay áo. Mấy ngày nay, bà luôn không giải thích được cả người phát lạnh, buổi tối ngủ thật sâu, ban ngày lại vẫn như trước không có tinh thần, làn da tái nhợt, đôi mắt xanh đen, rất giống một con quỷ.

Tiểu nha hoàn nhìn thấy bộ dạng tiều tụy bất kham của bà, cũng thấy khiếp người, lúng ta lúng túng đáp hai tiếng, từ đó về sau không đề cập tới chuyện mời đại phu nữa. Nhưng không biết sao, lời đồn đãi “đại thiếu gia chẳng những là quỷ đòi nợ, còn là một ngốc tử” lại bắt đầu truyền lưu trong phủ, khiến chính viện vốn là bước đi khó khăn giờ lại càng như đi trên băng mỏng.

Chợt một ngày, đám người bà vú đều bị triệu đến chính viện, bị thái thái thưởng hai mươi đại bản bán ra ngoài, tiểu viện của Hữu Xu liền có một lão bà tử cao lớn vạm vỡ, dung mạo hung hãn tới, gọi là Tống ma ma. Ngày đó Tống ma ma tới liền nghe thấy tiếng khóc vang vọng nửa bầu trời của đại thiếu gia, vội vàng chạy vào trong phòng xem xét. Tiểu nha đầu theo đến cùng bà chỉ có bảy tám tuổi, ôm một cái bao đồ thật lớn thất tha thất thểu đi theo, từ xa nhìn lại còn tưởng là bao đồ mọc chân.

“Đại thiếu gia đừng khóc, lão nô đến đây.” Tống ma ma thật cẩn thận ôm Hữu Xu lên.

Lúc này Hữu Xu đã sáu bảy tháng, có thể xoay người, có thể ngồi dậy, còn có thể bò, cánh tay, cẳng chân nho nhỏ đều rất có sức lực. Cậu vừa bị người ta ôm lên liền quen thuộc đi sờ soạng vạt áo, cái miệng nhỏ nhắn hút hút, làm ra động tác hút sữa. Bởi vì lúc này thời gian minh tưởng quá dài, không cẩn thận bỏ lỡ hai bữa sữa, cậu có chút đói bụng đến phát hoảng, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình lo lắng bức thiết.

Tống ma ma thấy cậu nhíu mi nhỏ lại cùng tròng mắt ngậm lệ, tán thưởng nói, “Ai nói đại thiếu gia của chúng ta là một ngốc tử chứ, ” bà đặt đứa trẻ thấp xuống, để tiểu nha đầu bên cạnh cũng nhìn một cái, nói tiếp, “Xem dáng vẻ nho nhỏ này xem, biết nhận người bao nhiêu, làm sao có thể là ngốc tử.”

Tiểu nha đầu tên gọi Bạch Thược, che miệng cười nói, “Ta thấy bộ dạng chỉnh tề hơn nhị thiếu gia nhiều, giống thái thái chúng ta.”

“Đúng vậy, ” dường như quan hệ của Tống ma ma và thái thái không phải là ít, lộ ra biểu tình hồi tưởng than thở, “Nhớ lúc trước thái thái chúng ta chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, tài mạo song tuyệt, hiền lương thục đức, trăm nhà đến cầu. Cố tình lão gia bị người ta che giấu, lại đem nàng gả cho tên ngụy quân tử Vương Tượng Càn kia. Hiện giờ Vương Tượng Càn dựa vào Hầu phủ giúp đỡ ngồi trên vị trí Binh bộ thượng thư, liền quên lời hứa năm đó, trái một cái vũ nữ, phải một cái ca cơ, không câu nệ cái gì bẩn thối đều nạp vào nhà, còn khắt khe với hài tử của tiểu thư chúng ta như thế…”

Tống ma ma trong lúc nhất thời trào ra bi thương, đem Hữu Xu ôm thật chặt vào trong ngực thấp giọng khóc.

Hữu Xu đang vội vàng bới vạt áo chậm rãi dừng lại, đem lời vừa rồi sàng lọc, được vài tin tức vô cùng hữu dụng: một, chủ tớ hai người này là mẹ ruột mình phái tới, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, rất có tình cảm với mình; hai, cha ruột mình tên là Vương Tượng Càn, chức quan Binh bộ thượng thư; ba, mẹ ruột mình là tiểu thư Hầu phủ, gia thế còn trên cả nhà họ Vương.

Nhưng mà, dù là bối cảnh cường thế như vậy, trên vấn đề đối đãi với hài tử lại yếu đuối đến thế, trượng phu nói hài tử là quỷ đòi nợ, nàng liền tin, từ nay về sau chẳng quan tâm. Màu mắt Hữu Xu hơi hơi tối sầm lại, không cách nào dâng lên bất kỳ hảo cảm gì với cha mẹ đời này, vì thế vứt bỏ hết thảy tạp niệm, tiếp tục kiếm ăn. Cậu bới nửa ngày cũng không kéo vạt áo Tống ma ma ra được, không khỏi bới liên tục, trong miệng ô ô a a nói không ngừng, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn uống sữa của mình.

Lúc này Tống ma ma mới nín khóc mỉm cười, điểm điểm chóp mũi ửng đỏ của cậu, xẵng giọng, “Lão nô chưa từng dưỡng dục nhi nữ, không có sữa cho người uống, càng mời không nổi bà vú. Hai lượng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng, đủ để chúng ta chi tiêu hơn nửa năm.”

Hữu Xu vừa nghe nhất thời nóng nảy, ngao một tiếng kêu to, chóp mũi ửng đỏ biến thành đỏ bừng, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Tống ma ma càng cười không thể ngừng, ôm cậu ra ngoài phòng, chỉ vào một con dê mẹ buộc dưới tàng cây hoa quế, nói, “Xem xem, đó chính là bà vú mới của người, mua về chỉ tốn mấy trăm đồng tiền, về sau mỗi ngày có sữa uống, còn không cần cho tiền tiêu vặt hàng tháng. Bốn mươi lượng bạc cũng không cần động tới!” Nói tới đây, bà bùi ngùi thở dài.

Bạch Thược vô cùng thông minh, đã chạy đến dưới tàng cây vắt sữa dê, giòn giã nói, “Sữa dê này rẻ thì rẻ, chính là rất hôi, không biết đại thiếu gia uống có quen không.”

“Không sao, đợi một lát lúc nấu sữa dê cho thêm một chút hoa lài, lại cho một chút lá trà, có thể xóa đi mùi hôi.” Tống ma ma chỉ chỉ cây hoa lài lớn nở rộ ở góc tường.

“Được.” Bạch Thược cười gật đầu, thực nhanh liền vắt được một chén sữa, đem tới phòng bếp nấu sôi.

Nghe thấy mùi sữa thơm càng ngày càng đậm, lo âu trong Hữu Xu lúc này mới bình tĩnh trở lại. Cái gì cậu cũng không quan tâm, cái gì cũng không sợ hãi, duy nhất không thể nhẫn nhịn đói khát. Cái loại cảm giác từ trong dạ dày ngứa đến đại não, sau đó lý trí hoàn toàn biến mất, hiện giờ còn khắc thật sâu trong tiềm thức, mỗi khi nhớ tới đến khiến cho cậu run rẩy không ngừng. Có đôi khi, cậu thậm chí sẽ nghĩ —— khó trách tang thi không ngừng ăn thịt người, chúng nó nhất định là đói bụng đến cực điểm.

Tống ma ma bỏ đứa trẻ vào trong nôi, lót một cái gối ở phía sau cậu, thấy cậu xoa bụng nhỏ, không khỏi nở nụ cười, “Đừng nóng vội, thực nhanh liền có sữa uống.”

Đúng vào lúc này, một luồng gió lạnh dày đặc quét vào nhà, bám vào trên người Tống ma ma.

“Giữa mùa hè, trong phòng sao lại âm lãnh như thế.” Bà lầm bầm lầu bầu, chợt nhớ tới cái gì đó, từ trong cái bọc lấy ra vài cái âm dương kính.

Bạch Thược bưng sữa dê nóng hầm hập vào phòng, nhìn thấy âm dương kính, vội nói, “Ma ma người tới đút đại thiếu gia, ta đi treo kính.”

“Đây chính là định hồn kính tiểu thư cầu được từ chỗ Huyền Minh pháp sư, có thể tạm thời bảo vệ hồn phách đại thiếu gia, nhất định phải dựa theo ngũ hành bát quái mà treo, ngươi để đó, đợi lát nữa ta tự mình làm.” Tống mụ mụ tìm ra một tờ giấy, phía trên viết các loại kiêng kị khi treo kính.

Hữu Xu rõ ràng cảm giác được, trong khoảnh khắc kính được lấy ra, luồng gió lạnh kia, nói đúng hơn là con quỷ đòi nợ kia, lấy tốc độ nhanh nhất chạy thoát ra ngoài. Xem ra nó sợ hãi mấy lớp kính này.

Hàn ý diệt hết, Tống ma ma an tâm, choàng khăn bọc cho đứa trẻ, từng muỗng từng muỗng mà đút sữa, vừa đút vừa thấm thía mà nói, “Đại thiếu gia, người cũng không nên trách tiểu thư, không phải nàng không muốn đến nhìn người, trong lòng nàng cũng khổ sở! Hầu phủ hiện giờ cả nhà bị tội, để cứu lão gia cùng phu nhân ra, tiểu thư còn phải cầu Vương Tượng Càn. Tính mạng người một nhà chúng ta, hiện giờ nắm hết ở trong tay của hắn! Nàng không đến nhìn người, cũng không nhắc đến người, Vương Tượng Càn liền có thể quên sự tồn tại của người, người cũng có thể bình an trưởng thành.”

Hữu Xu há miệng thật lớn, từng ngụm từng ngụm uống sữa, nhìn như cái gì cũng đều không hiểu, kì thực đang vểnh tai thu thập tin tức. Hóa ra mẫu thân đời này không phải không muốn cứu cậu, mà là không có năng lực cứu. Nàng đem mình bỏ ra xa xa, kỳ thật là biến thành bảo vệ mình. Nghĩ như vậy, đôi mắt thanh lãnh của Hữu Xu hơi hơi ấm áp.

Tiểu nha đầu dời một cái ghế ngồi ở cạnh nôi, thường xuyên giúp đại thiếu gia lau khóe miệng. Nàng dường như rất khó chịu, thấp giọng oán giận, “Tống ma ma, lão gia quả thực chỉ cho chúng ta bốn mươi lượng bạc nuôi nấng thiếu gia à? Bất quá chỉ là một giấc mộng thôi, ông ấy lại tin không chút nghi ngờ, ngay cả cốt nhục thân sinh của mình cũng không cần.”

“Hừ, làm nhiều chuyện xấu cuối cùng sẽ gặp quỷ thôi! Năm đó khi Vương Tượng Càn nghèo túng bao nhiêu người tiếp tế hắn, chờ phát đạt, ngươi xem hắn từng để ý tới ai? Giống như hắn nịnh nọt tiểu nhân, thiếu nợ âm nhiều đếm không xuể, ban ngày tính kế người ta, buổi tối liền ngủ không yên ổn, bị ác mộng cũng là đúng. Đáng giận là hắn lại coi đây là cái cớ để giày xéo tiểu thư cùng đại thiếu gia của chúng ta. Trong này, khẳng định cũng không thiếu Lâm thị tiện nhân kia khuyến khích!” Tống ma ma hận đến nghiến răng nghiến lợi, động tác đút sữa liền có chút chậm.

Hữu Xu vỗ vỗ mu bàn tay bà, thấy bà còn chưa có phản ứng, chỉ phải tự mình nhích qua, đem thìa ngậm.

Hết chương 3

Một suy nghĩ 18 thoughts on “Hữu Xu [1+2+3]

    1. Hình như là xuyên tới xuyên lui ở thế giới liêu trai. Anh công 600 năm chuyển thế một lần, nên cứ 600 là hai người gặp nhau và bắt đầu một kiếp. Tới khi anh công chết thì bạn thụ ngủ say, chờ khi nào anh công chuyển thế bạn thụ sẽ tỉnh dậy đi tìm anh công để bắt đầu kiếp tiếp theo

      Đã thích bởi 1 người

  1. Chời ơi, nhìn cái tên Phong Lưu Thư Ngốc là tôi lao vào.
    Trước đọc Khoái xuyên chi đả kiểm cuồng ma mà nhai QT thôi còn làm tôi bị ám ảnh ý.
    Thích truyện của bạn ấy lắm….
    Cám ơn chủ nhà vì bạn đã làm truyện này.
    Yêu thương quá nhiều.
    Chúc bạn mạnh khỏe.
    Chào thân ái và quyết thắng ❤❤❤❤❤❤❤

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này