Đăng trong Nam tức phụ của Đông Bắc Hổ

Đông Bắc Hổ [167]

img_1243

167. Vũ Khánh Cương bị tai nạn xe cộ!

Đối với khúc nhạc dạo ngắn này Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn căn bản không để ý, mấy ngày này trong tân thành Lan châu cũng có không ít cô gái, dùng phương thức này tiếp cận hai người.

Mặc dù hai người đã nửa công bố quan hệ, nhưng ai bảo thân phận của bọn họ quá dụ người, đặc biệt là Hứa Tư Văn, so với Vũ Khánh Cương còn được hoan nghênh hơn rất nhiều, bên ngoài đều gọi Hứa Tư Văn là “cha của mô-đun”, bởi vì y là người sáng lập mô-đun chương trình kia, loại công trạng có thể ghi vào sử sách này, đủ để khiến người ta xem nhẹ tính hướng của y.

Có điều Hứa Tư Văn không dễ tiếp xúc, so với Vũ Khánh Cương thì y còn trạch hơn, nơi có thể xuất hiện chỉ có bốn nơi, Hứa gia tập, công ty, đại viện Vũ gia Đông Bắc, với biệt thự bên này.

Vì vậy càng nhiều người đem mục tiêu xác định thành Vũ Khánh Cương, ai bảo ông chủ Vũ sẽ thỉnh thoảng đi ra tham gia hoạt động chứ.

Hôm nay Vũ Khánh Cương lại bị bọn thuộc hạ kéo ra ngoài làm vật biểu tượng trấn trạch chi bảo, Hứa Tư Văn thì ở công ty chơi với thành quả nghiên cứu của y.

Vũ Khánh Cương xã giao cả một ngày, liền muốn gặp vợ an ủi mình một chút, có điều lúc qua đường liền nhớ ra, bên công ty hình như không có đậu xanh, trong biệt thự còn có một ít, liền muốn xoay vô lăng, lái xe trở về biệt thự đi lấy đậu xanh.

Mấy thứ đó đều là chị dâu chuẩn bị cho, bảo đảm đậu xanh hữu cơ xanh hóa thuần thiên nhiên không ô nhiễm, còn rất sạch sẽ.

Trước giờ cơm Hứa Tư Văn chưa thấy Vũ Khánh Cương, gọi điện thoại cho hắn cũng không ai nhận, liền gọi cho Phùng Tấn Thần. “Hứa tiên sinh.” “Phùng tổng, bên mấy người kết thúc rồi à?” “Đã kết thúc.” “Vậy lúc nào thì trở về? Sao điện thoại Cương tử không nhận?” “Cái gì?” Phùng Tấn Thần vừa nghe liền đứng lên: “Ông chủ trở về biệt thự lấy đồ, chúng tôi tách ra nửa giờ rồi!” Hứa Tư Văn vừa nghe cũng sợ hãi!

Nửa giờ tuy rằng không đủ để qua lại một lần giữa biệt thự và công ty, nhưng nếu Vũ Khánh Cương đi một mình, điện thoại cũng không đến nỗi không nhận nha!

Đoạn đường này đều ở trong nội thành, lối đi bộ rộng, bốn phía đều là camera giám sát giao thông, cho nên bên phía an ninh cũng không có an bài nhân thủ trông Vũ Khánh Cương.

Phùng Tấn Thần mang người tìm tới Hứa Tư Văn, lúc Hứa Tư Văn đang muốn mang theo bọn họ đi ra ngoài tìm Vũ Khánh Cương, sở giao thông Lan châu điện thoại tới, Vũ Khánh Cương bị tai nạn xe cộ!

Hứa Tư Văn liền cảm thấy đầu vang lên một tiếng “ong”, trước mắt đều biến thành màu đen! “Anh ấy ở nơi nào?” Cướp điện thoại qua liền hỏi, ngay cả tay cũng run run. “Bệnh viện công Triêu Lập!” Có khả năng là bên kia thường xử lý vấn đề thế này, biết phản ứng của người nhà sau khi nhận được điện thoại đều không khác nhau mấy, một chút cũng không phí lời, trực tiếp nói địa chỉ.

Hứa Tư Văn bỏ điện thoại lại liền chạy đến thang máy, một đống người phần phật chạy theo sau, Phùng Tấn Thần một bên chạy một bên mồ hôi lạnh đều rơi xuống.

Nếu ông chủ xảy ra điều gì sai lầm ở chỗ hắn, đám Ngụy Diên sẽ ăn sống hắn!

Ngay cả nước tương và dấm chua cũng không cần chấm!

Dọc theo đường đi, Hứa Tư Văn đều ngơ ngác ngồi, nỗi sợ hãi có thể mất đi Vũ Khánh Cương thổi quét toàn thân y, giống như tim gan đều bị xé rách, đau đến không có tri giác.

Người kia đã xảy ra chuyện gì?

Hắn cao như vậy, thân thể tốt như vậy, tiếng nói mười phần phấn khích, kêu một tiếng là vang động trời, còn luôn thích động một chút là đến công trường trải nghiệm cuộc sống…

Không thích ăn rau luôn muốn ăn thịt, còn thích ăn cá hơn cả mèo, một bữa cơm có thể bằng phân lượng hai bữa của y…

Cái tên sáng sớm trước khi đi, còn gọi mình là “vợ”; tối hôm qua còn dằn vặt mình; trưa hôm qua còn la hét phải đổi cái chiếu…

Còn nói với mình, cây ăn quả ở quê nhà Đông Bắc đã kết trái có thể ăn được, còn có bắp trong ruộng cũng đã trổ quả, dẫn y trở về ăn bắp mới nấu, leo cây hái trái…

Lại nghĩ đến măng mùa thu trog rừng trúc bên Hứa gia tập, còn muốn bảo mẹ Hứa ướp cho hắn hai vại măng chua …

Hứa Tư Văn không tiếng động chảy nước mắt, lại cứ mím đôi môi tái nhợt không lên tiếng, hai tay nắm chặt, khớp xương đều trắng bệch. Xe đến cửa bệnh viện, Hứa Tư Văn xuống xe chân liền mềm nhũn, may mà Phùng Tấn Thần đứng bên cạnh giúp đỡ y một chút, cũng bởi vì lần đỡ Hứa Tư Văn này, Phùng Tấn Thần mới phát hiện toàn thân Hứa Tư Văn đều nhũn ra, quần áo đều bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc! “Hứa tiên sinh, ngài yên tâm, ông chủ không có việc gì đâu!” Phùng Tấn Thần không ngồi cùng một chiếc xe đến đây với Hứa Tư Văn, không biết tình huống của Hứa Tư Văn lại không xong như thế. “Tôi, tôi muốn gặp anh ấy!” Hứa Tư Văn chỉ gian nan nói một câu như vậy, tựa như đã dùng hết khí lực. “Được! Tôi liền an bài!” Thời khắc mấu chốt, rốt cuộc vẫn là Phùng Tấn Thần tố chất vững vàng đầu óc tỉnh táo hơn một chút, hơn nữa hắn tin chắc ông chủ sẽ bình yên vô sự, sự tự tin này đến từ chính chiếc xe có tính chất đặc biệt của ông chủ, Hứa Tư Văn chỉ là vì quan tâm sẽ bị loạn, nên lại quên mất chiếc xe của Vũ Khánh Cương có thể dựa theo tiêu chuẩn xe tăng để xem xét, trừ khi trực tiếp dùng pháo nổ, không thì ai cũng không đụng nổi!

Hứa Tư Văn quả thật là giống như Phùng Tấn Thần nghĩ, y căn bản là không nhớ ra cái xe của Vũ Khánh Cương đặc biệt, mà là nghĩ tới vô số hiện trường tai nạn xe cộ, hài cốt ô tô thất linh bát lạc, vết máu thấm ướt đầy đất, cùng với người yêu trên bàn mổ hấp hối. “Phùng tổng, ông chủ ở phòng giải phẫu tại lầu ba!” Người mang tới rất nhanh liền nghe ngóng được vị trí của Vũ Khánh Cương.

Phùng Tấn Thần cũng không lo đến việc giữ một khoảng cách, ngược lại dưới cái nhìn của hắn, Hứa tiên sinh cũng không nặng, đỡ một cánh tay Hứa Tư Văn, vừa lôi vừa kéo tiến vào thang máy, đến lầu ba vừa ra cửa thang máy, vừa vặn thấy một cái giường di dộng phủ vải trắng đẩy tới thang máy chuyên dụng bên cạnh.

Lúc đó Hứa Tư Văn thiếu chút nữa đứng không nổi!

Vừa vặn có hai y tá cầm đồ đi vào trong thang máy, vừa đi vừa cảm thán: “Xe đụng thật nghiêm trọng, ngay cả thân thể cũng bị nghiến thành hai đoạn, còn cấp cứu giải phẫu cái gì chứ? Trực tiếp chuyển đến nhà xác đi!” “Tuổi quá trẻ không nỡ thôi! Đáng tiếc!”

Tim Hứa Tư Văn lập tức chết đi!

Giống như phát điên nắm lấy y tá trung niên đi ngang qua bên cạnh: “Cô mới vừa nói, người bị tai nạn xe cộ kia… người…?” Y tá trung niên bị Hứa Tư Văn đột nhiên bộc phát kéo lấy, nắm cánh tay đến đau đớn, nhưng có thể là đã thấy nhiều người nhà xảy ra rủi ro như vậy, thông cảm không hề tức giận: “Là người mới vừa đi xuống…”

Hứa Tư Văn không chờ cô ta nói xong, quay đầu liền đi nhấn nút thang máy, kết quả thang máy đã đi xuống, y quay người liền tới lối đi an toàn bên cạnh chạy như điên, giống như một cơn gió đến lầu một, nhưng đáng tiếc, thang máy chuyên dụng kia là xuống mặt đất dưới lầu một, sau đó từ lối đi dưới đất qua nhà xác.

“Nhà xác ở nơi nào?” Hứa Tư Văn một đường túm được người liền hỏi, có mấy người sợ hãi đến mức phải tìm bảo an đến, cho rằng y là người bệnh từ khoa tâm thần chạy đến.

Thật sự là Hứa Tư Văn quá dọa người, hai mắt đỏ sẫm như máu, giống như điên cuồng, lực tay rất lớn, nhìn thế nào cũng thấy giống!

Có điều trong bệnh viện bệnh nhân nhiều, bác sĩ y tá cũng không ít, bọn họ đã gặp nhiều, cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhóm y tá chỉ đường cho Hứa Tư Văn, để cho mấy người vào bệnh viện ít chịu tội và kinh hãi một chút.

Nhưng bởi vì Hứa Tư Văn là chạy đi, mà nhân viên y tế lại là đẩy người ngồi thang máy đi qua, cho nên chờ Hứa Tư Văn đến cửa nhà xác, bên trong đã đứng đầy người, nhân viên trang điẻm cho người chết đang chỉnh dung cho người chết một lần cuối cùng, bởi vì nguyên nhân tai nạn xe cộ, dung nhan người chết này liền khó hơn rất nhiều, nơi cách người mất gần nhất, có ba cô gái trẻ tuổi đứng khóc ào ào, còn có hai nam thanh niên cũng đỏ vành mắt nghẹn ngào không thôi, còn có một cụ già bi thương nghẹn ngào: “Người đầu bạc tiễn người đầu xanh mà!”

“Được rồi.” Nhân viên trang điểm xử lý xong dung nhan người chết, liền che vải trắng lên.

Hứa Tư Văn sử dụng sức lực toàn thân chen vào bên trong, liều mạng nhào tới trên thân người mất, thân thể lạnh như băng không còn nhiệt độ cực nóng, cả người Hứa Tư Văn, cũng lạnh theo.

Y há miệng, không khí trong phổi dường như quá ít, âm thanh vọng lại thô ráp mà khàn khàn: “Anh đã từng nói sống với em, đến già cũng yêu em nhất! Em cũng đã nói, anh dám gạt em em liền cắn chết anh! Tại sao anh gạt em? Tại sao muốn bỏ lại một mình em! Tại sao? A a…!”

Y dùng sức lắc lắc, muốn khiến con hổ Đông Bắc này tỉnh lại, không được nằm ở đây, nơi này không phải chỗ ngủ!

Tuyệt vọng gào thét ra từ đáy lòng, tiếng khóc bi thương phát ra từ sâu trong linh hồn, khiến đám người Phùng Tấn Thần theo sau tới nước mắt đều rớt xuống.

Có lẽ người khác cảm thấy ông chủ và Hứa tiên sinh kinh thế hãi tục, nhưng mà hai người bọn họ, là thật tâm yêu nhau, không kém hơn bẩt kỳ một đôi vợ chồng nam nữ nào!

“Anh làm gì vậy!” Một người phụ nữ lôi kéo Hứa Tư Văn cuồng loạn trước mắt, gương mặt tức giận khó giải thích được.

“Cút!” Hứa Tư Văn lần đầu tiên đánh phụ nữ, một cái liền đẩy người ta té ngã.

“Sao anh lại đẩy người ta vậy!” Hai người phụ nữ khác vừa thấy Hứa Tư Văn động thủ, cũng không lo khóc nữa.

“Mấy người đều cút cho tôi! Cút ra ngoài!” Đối với mấy nữ nhân không có ý tốt này Hứa Tư Văn đã mất kiên trì: “Dù anh ấy chết cũng là quỷ nhà tôi! Đều đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài! Cút ra ngoài!”

“Anh dựa vào cái gì nói chúng tôi như vậy? Anh lại là gì của hắn?” Ba người phụ nữ mặc kệ, đỏ mắt lên không động đậy.

“Dựa vào tôi là người yêu của anh ấy! Dựa vào chúng tôi cùng chung một sổ hộ khẩu! Dựa vào chúng tôi là người một nhà!” Dù cho người đã chết, Hứa Tư Văn cũng không muốn mất đi Vũ Khánh Cương, cho dù là cái tên, cũng không được!

Không phải hắn đã nói sao? Sống là người của y, chết rồi là ma của y!

Hứa Tư Văn đã phát điên.

“Không thể!”

“Không thể!”

Hai thanh niên còn kích động hơn ba nữ nhân, ba cô tình nhân theo tới chia gia sản là tuyệt đối không thể, nhưng nếu người này thật sự cùng một sổ hộ khẩu với ba hắn, vậy gia sản không phải có một phần của y à?

“Tại sao không thể?” Hứa Tư Văn hung tợn nhìn chằm chằm thanh niên phủ nhận quan hệ của y và Vũ Khánh Cương: “Chúng tôi đã kết hôn rồi. Trong mộ của anh ấy, có một nửa phần của tôi!”

“Ba tôi kết hôn tại sao tôi không biết?”

“Ba tôi kết hôn từ lúc nào?”

“Ba cậu?” Hứa Tư Văn nước mắt mông lung nhìn hai thanh niên: “Anh ấy cũng không có con trai lớn như hai người đâu.”

“Con trai của tao không thể nào cưới nam nhân về, mà tao lại không biết!” Cụ già gõ quải trượng thở phì phò, con trai ông tuy rằng không ở nhà, nhưng tuyệt đối sẽ không cưới một người vợ nam mà người làm cha là ông lại không biết.

“Ba mẹ anh ấy chết sớm. Đời này, anh ấy chưa từng được hưởng phúc!” Hứa Tư Văn nước mắt chảy thành sông.

“Hắn kết hôn với anh?”

“Hắn tìm nam nhân kết hôn?”

Cụ già, thanh niên với mấy nữ nhân đều kinh ngạc không thôi nhìn Hứa Tư Văn tâm tang như chết.

Phùng Tấn Thần cảm thấy là lạ!

Hết chương 167

Một suy nghĩ 10 thoughts on “Đông Bắc Hổ [167]

Bình luận về bài viết này