Đăng trong Hữu Xu

Hữu Xu [90]

img_1482

Chương 90

Quảng Lăng cung không có quy mô khổng lồ như Song Tuyết điện, bài trí cũng vô cùng đơn giản chất phác, lại thắng ở vị trí cực tốt, chỉ cần vòng qua một hành lang gấp khúc dài mười trượng là có thể đến Càn Thanh cung. Sau khi Cảnh đế an bài nhi tử xong vốn định gọi vài thái y xem cho hắn, tựa như nhớ tới cái gì lại sửa đổi chủ ý, phân phó thái giám bên người, “Đến hẻm Tửu Tỉnh đón Đặng Triêu Sơn, bí mật chút, đừng để người khác nhìn thấy.”

Đặng Triêu Sơn là viện thủ thái y viện đời trước, hiện giờ đã về hưu, không đề cập tới y thuật của ông cao tuyệt như thế nào, chỉ một điểm trung thành thôi đã đủ để thắng những thái y chuyên thuộc của Cảnh đế. Nếu không phải ông tuổi già sức yếu, tinh lực không đủ, Cảnh đế vốn định để ông làm thêm mười năm.

Đặng Triêu Sơn tới thực nhanh, giúp thất hoàng tử bắt mạch xong sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, “Chậm, trị không hết. Ngoại trừ độc lan cực thảo năm đó, trong cơ thể hắn còn tích lũy rất nhiều độc tố, hẳn là hạ trong thức ăn hoặc thuốc uống mỗi ngày, hiện giờ đã sâu tận xương tủy, khó có thể trừ tận gốc.”

“Ngươi đồ lang băm! Đã nói hắn trúng không phải lang cực thảo, là chu đằng, chu đằng, các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Y thuật như vậy, thế mà cũng xứng là đệ nhất quốc thủ Đại Yến quốc!” Lão quỷ kéo râu dê của Đặng Triêu Sơn tức giận mắng, chỉ tiếc tình huống giống hệt năm đó, không ai có thể nghe thấy lời lão.

Hữu Xu vốn đang buồn bã ỉu xìu mà nằm trong lòng bàn tay chủ tử, thấy thế cũng lẹp bẹp đứng lên, sủa Đặng Triêu Sơn. Thất hoàng tử vội vàng cúi đầu hôn lên chóp mũi và cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng của cậu, ôn nhu trấn an nói, “Suỵt, Hữu Xu đừng sợ, sẽ tốt thôi, hết thảy đều sẽ tốt thôi.” Ngoại trừ những lời này, hắn không còn lí do nào khác nữa. Hắn đã buông tha hy vọng đứng lên lần nữa, nhưng trước khi chết, hắn sẽ tận năng lực lớn nhất dàn xếp tốt cho Hữu Xu.

Trong lòng Cảnh đế vô cùng khó chịu, nhưng cũng giấu diếm vô tận phẫn nộ, nhịn rồi lại nhịn mới không lộ ra biểu tình vặn vẹo, “Ý của ngươi là nói, mấy năm nay lão thất vẫn luôn bị người ta hạ độc ư?”

Đặng Triêu Sơn đã hơn bảy mươi tuổi, dù lập tức chết đi thì cũng là hỉ tang, cho nên không có gì phải che che lấp lấp. Ông kiểm tra mạch đập của thất hoàng tử một lần nữa, chắc chắn nói, “Không sai, đích thật là trúng độc dược mãn tính, vi thần có thể giúp thất điện hạ điều trị, hoặc có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nếu muốn đứng lên lần nữa, trừ khi Bồ Tát hiển linh…”

“Cái gì mà Bồ Tát hiển linh? Ngươi tận sức trị, đừng nói những lời nói suông đó.” Cảnh đế nhớ tới lời Tuệ phi nói nguyện vì nhi tử mà giảm thọ, trong lòng liền một trận chán ngấy.

Đặng Triêu Sơn liên tục vâng dạ, đang chuẩn bị viết phương thuốc, lại nghe thất hoàng tử nói, “Giúp phụ hoàng xem luôn đi.”

Hai mắt Cảnh đế ám trầm một chớp mắt, nhưng cũng không phản bác, vươn tay để Đặng Triêu Sơn bắt mạch, ít lâu sau, đối phương khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề. Phương thuốc thực nhanh liền kê xong, có cung nữ lập tức cầm đi sắc thuốc. Cảnh đế nhìn chằm chằm nhi tử uống thuốc xong, ôm lên trên giường, lệnh hắn sớm đi nghỉ ngơi, lúc này mới vội vàng rời đi.

Trong trướng liêm đỏ nhạt, thất hoàng tử hồi lâu khó có thể vào giấc ngủ. Hắn còn đang cảm thấy sợ hãi vì một màn vạn phần mạo hiểm kia, quả thực khó có thể tưởng tượng nếu như quỷ ngao một hơi cắn phải, Hữu Xu sẽ là kết cục gì, mà mình sẽ thống khổ như thế nào. Hắn quay sang, nhìn chằm chằm cục tuyết nhỏ nằm úp sấp bên gối mình, từng câu từng chữ cảnh cáo nói, “Hữu Xu, chúng ta làm một ước định. Nếu ngày sau ta gặp nguy hiểm, ngươi nhất định phải chạy đi xa xa.”

Hữu Xu nhớ tới tình cảnh lúc màn trời rũ xuống, ngân hà chảy ngược, mình bị chủ tử dùng sức đẩy ra, trong lòng không ngừng được mà toát ra oán khí. Cậu lộp cộp đứng lên, nhảy lên trên mặt chủ tử vừa gặm vừa đạp, còn dùng chân trước không ngừng tát má. Thất hoàng tử bị lông nhung của cậu khiến cho cực kỳ ngứa ngáy, chóp mũi còn hiện ra vài cái dấu răng nho nhỏ, chỗ nào còn có thể không rõ ý tứ của cậu.

Hai tay hắn luồn xuống dưới nách Hữu Xu, giơ cậu lên cao cao, thận trọng nói, “Hữu Xu đừng làm rộn, ta là vì tốt cho ngươi.”

Bốn cái móng vuốt của Hữu Xu điên cuồng đạp loạn, hai mắy đen lúng liếng chảy ra nước mắt, bộ dạng cực kỳ ủy khuất. Thất hoàng tử nhìn nhìn lòng đã mềm nhũn như bùn, cuối cùng bùi ngùi thở dài buông cậu xuống, ôm sát vào trong ngực, không cho cậu nhìn thấy vẻ mặt áp lực mà lại thống khổ của mình. Hữu Xu lòng có cảm ứng, phát ra tiếng hừ hừ ủy khuất.

Hai chủ sủng ôm nhau hồi lâu, lúc này mới mặt dán mặt ngủ đi. Dù thất hoàng tử có kinh tài tuyệt diễm như thế nào nữa thì cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, ban ngày bị kinh hách, buổi tối khó tránh khỏi gặp chút ác mộng, không quá một khắc đã giựt mình tỉnh lại, mở to hai mắt ở trong bóng đêm tìm kiếm bóng dáng Hữu Xu. Hữu Xu vội vàng vươn ra một móng vỗ hai má hắn, thấy hắn còn không muốn đi vào giấc ngủ liền liếm mí mắt hắn, chóp mũi phát ra tiếng kêu nhỏ rất có quy luật.

Thất hoàng tử chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nắm chân trước của cậu, dùng cánh môi nóng bỏng hôn lên đệm thịt phấn nộn của cậu, hôn một cái lại đổi một cái, hôn đủ bốn chân mới an tâm ngủ. Qua hồi lâu, thấy chủ tử không có dấu hiệu gặp ác mộng, Hữu Xu mới rón ra rón rén đứng lên, móng vuốt ôm lấy trướng liêm, từng tấc từng tấc trèo xuống dưới đất.

Lão quỷ đã chờ từ lâu, trêu ghẹo nói, “Chủ tử ngươi thật đúng là sủng ái ngươi nha, khó trách ngươi không muốn biến trở về làm người. Lại đây, ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương lại một chút, dược tiểu Thuận tử bôi cho ngươi không hữu dụng như của ta.” Vừa nói vừa cởi bỏ băng gạc, xử lý miệng vết thương.

“Cám ơn.”

“Vết thương của ngươi có hơi sâu, không biết sau khi khép lại còn có thể mọc ra lông hay không. Nếu không mọc ra được chẳng phải rất xấu sao?” Lão quỷ cố ý hù dọa cậu.

“Không có việc gì, chủ tử sẽ không ghét bỏ ta.” Hữu Xu chắc chắn nói, “Đa tạ ngươi tới cứu ta, ta nói cho ngươi một chút về một loại thủ thuật nhỏ gọi là ‘thuật cấy da’ đi…”

Lão quỷ vội vàng dỏng tai lắng nghe, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra biểu tình kinh hãi, mâu thuẫn, suy nghĩ sâu xa. Lão cũng là người tinh thông y thuật, tự nhiên hiểu rõ lời Hữu Xu nói nhìn như vớ vẩn, lại rất có tính thao tác. Cũng không biết đầu cậu đến tột cùng là mọc ra như thế nào, có thể tìm ra thủ đoạn kinh thế hãi tục như thế, nhưng mà thủ đoạn như vậy trong miệng cậu cũng bất quá chỉ là một cái ‘thủ thuật nhỏ’, vậy ‘thủ thuật lớn’ lại sẽ như thế nào?

Trong lúc bất tri bất giác, sắc thái trên người lão quỷ lại tăng thêm một lần nữa, từ một tàn ảnh màu xám biến thành một đám sương mù đen đặc.

Hữu Xu giảng giải xong thuật cấy da, lại nói, “Các ngươi học y còn cần phải hiểu rõ ràng cấu tạo cơ thể người, sau này ta vẽ cho ngươi một bức bản đồ cơ thể người, chỉ cái đó thôi đã đủ để ngươi nghiên cứu nhiều năm. Lấy cái đó trao đổi, ngươi dạy ta một ít bí thuật trung y.”

Lão quỷ đã là một vong hồn, chỗ nào còn để ý truyền thừa sư môn, vì bản đồ cấu tạo cơ thể người, lập tức gật đầu. Một người một quỷ đã thành bạn hợp ý, tất nhiên là không có gì giấu nhau. Hữu Xu hít một hơi, buồn bã nói, “Tiên hạ thủ vi cường, xuống tay trễ gặp tai ương. Nếu bát hoàng tử và Tuệ phi muốn mưu hại chủ tử, vậy ta giết bọn họ trước!”

“Ngươi muốn ta giúp ngươi hả? Nói trước, ta không phải lệ quỷ, sẽ không giết người.” Lão quỷ vội vàng xua tay.

“Tự mình động thủ, không cần ngươi.”

“Ngươi?” Lão quỷ cao thấp đánh giá cục tuyết, có chút muốn cười.

Hữu Xu nhìn chân trước ngắn mập của mình, biểu tình có chút ngưng trệ, trầm mặc thật lâu sau mới nghiêm túc nói, “Nhớ năm đó ta cũng là người tâm ngoan thủ lạt, dao trắng tiến vào dao đỏ rút ra, không biết chấm dứt bao nhiêu yêu ma quỷ quái, lột da rút gân, lóc xương…”

Phụt… Một tiếng cười phun thốt ra, lão quỷ vội vàng che miệng, run giọng nói, “Xin lỗi, ngươi tiếp tục.”

Hữu Xu yên lặng xoay người, dùng bóng dáng tròn xoe đối diện lão quỷ.

Lão quỷ sợ chọc cậu buồn bực, đi lên trước dụ dỗ một trận, trong lòng lại cười đến ngã nghiêng. Lấy cái tánh chó này, còn tâm ngoan thủ lạt nữa. Nhưng mà thực nhanh, lão liền hiểu rằng mình trông mặt mà bắt hình dong, chỉ nghe Hữu Xu nhắc nhở, “Ngày khác ta muốn dẫn bát hoàng tử tới Từ Ninh cung, ngươi giúp ta thi triển một chút thủ thuật che mắt là được.”

Lão quỷ cảm thấy sợ hãi, lúc này mới hiểu rõ đến tột cùng cậu đánh chủ ý gì.

Thương nghị với lão quỷ xong, Hữu Xu theo trướng liêm bò lại trên giường, đạp đạp trên gối đầu mềm mại, lúc này mới kề sát chủ tử say sưa đi vào giấc ngủ.

Cam Tuyền cung trong một đêm đánh chết hai mươi mấy cung nhân, ngay sau đó Tuệ phi mất phượng ấn, mà hoàng hậu bệnh lâu không khỏi ngày hôm sau liền khí phách phấn chấn ngồi ngay ngắn ở Khôn Ninh cung, tiếp nhận chúng phi lễ bái. Biến cố trọng đại như thế, cũng không biết là xảy ra như thế nào. Trong lòng chúng tần phi tò mò giống như vuốt mèo cào, sôi nổi phái thám tử đi hỏi thăm.

Không có phượng ấn và thánh sủng, lực khống chế của Tuệ phi đối với Cam Tuyền cung yếu bớt thật nhiều, thực nhanh liền có lời đồn đãi truyền ra, lúc này mọi người mới hiểu rõ hóa ra là bát hoàng tử thả chó hành hung, muốn đẩy thất hoàng tử vào chỗ chết, bị Hoàng Thượng vừa vặn bắt được. Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, chẳng những mang thất hoàng tử đi, còn thu lại quyền hành của Tuệ phi. Ông có thể nâng Tuệ phi lên cao cao, tự nhiên cũng có thể hung hăng đạp xuống, bất quá chỉ là một ý niệm mà thôi.

Từ sau khi thất hoàng tử rời khỏi, Tuệ phi đã từng được sủng nhất lục cung đã lâu chưa gặp Hoàng Thượng, mà mấy lần bát hoàng tử đến Càn Thanh cung quỳ lạy thỉnh tội, cũng đều bị đuổi đi, đúng là ngay cả một câu giải thích cũng không nghe. Cùng lúc đó, Long Thành cũng liên tiếp có tin tức truyền về kinh thành.

Dưới sự đề nghị của thất hoàng tử, Uy Hổ tướng quân nhanh chóng xây dựng một thành trì mới ở mặt phía bắc Long Thành, mệnh danh là tân Long Thành, nói là có thể vô điều kiện tiếp nhận dân chúng lang bạc kỳ hồ, khốn cùng thất vọng, vả lại năm năm không thu thuế má, đất hoang khai khẩn ra cũng thuộc về dân chúng hết, có thể tự đến quan phủ làm khế ước; thương nhân có thể tự do ra vào cửa thành tiến hành mậu dịch, mấy khoản như phí vào thành, kinh chế tiền, tổng chế tiền, nguyệt thung tiền, bản trướng tiền* sưu cao thuế nặng toàn bộ hủy bỏ, chỉ cần giao thuế chính là được.

*Kinh chế tiền, tổng chế tiền, nguyệt thung tiền, bản trướng tiền: một số loại thuế phụ tạp nham, được sử dụng ở thời Tuyên Hòa Bắc Tống.

Tin tức vừa ra, lưu dân đã chịu đủ nỗi khổ chiến loạn chen chúc tới, bất quá chỉ là một thị trấn nho nhỏ, đảo mắt đã được bọn họ xây dựng thêm đủ để chống lại thành trì cựu Long Thành thật lớn, vả lại trên vị trí địa lý hoàn toàn quản thúc được chín thành khác.

Cảnh đế còn chưa kịp cao hứng, lại nhận được một phần chiến báo kịch liệt, hóa ra dân chúng cựu Long Thành cực kỳ hâm mộ đủ loại chính sách lợi dân của tân Long Thành, sôi nổi muốn dọn qua, lại bị thành chủ bắt nhốt thậm chí tàn sát, từ đó khiến cho nội loạn. Tháng trước Uy Hổ tướng quân đã xuất binh giải cứu, dưới sự trong ngoài giáp công rốt cuộc bắt giữ được thành chủ mười thành, hiện giờ đã áp giải hồi kinh, chờ đợi thánh lệnh.

Thành chủ mười thành bề ngoài thì là người Đại Yến, kì thực đã sớm bị Trịnh quốc thu mua, trở thành người thúc đẩy cổ động dân loạn. Bất luận như thế nào bọn họ cũng không ngờ được, ý muốn lợi dụng dân loạn của mình và Trịnh quốc, trái lại bị dân chúng phủ định. Bất quá chỉ là một tân Long Thành mà thôi, lại gây ra biến đổi lớn như thế, vả lại trong thời gian ngắn ngủn ba tháng thu nạp dân tâm, so sánh với chính sách nô lệ hóa sáu mươi năm của Trịnh quốc, quả thật cực kỳ châm chọc.

Cảnh đế than thở thật lâu mới giao chiến báo cho nhóm triều thần truyền đọc, mà thất hoàng tử đang ngồi ở dưới triều, nhẹ nhàng vuốt ve chó con trong ngực, trên mặt không thấy chút đắc ý nào.

Nhóm triều thần tất nhiên là cảm thấy sợ hãi cảm thán đối với việc thất điện hạ bày mưu nghĩ kế, nghe Hoàng Thượng muốn sắc phong hắn làm Đoan thân vương, lại không có một người đứng ra phản đối, bởi vì hai chân hắn đã phế, dù vương tước cao tới đâu, cũng không có ảnh hưởng đối với người khác.

Lấy mười ba tuổi thụ phong thân vương, đây tính là mở ra tiền lệ tại Đại Yến quốc. Tuệ phi sau khi nghe tin thì tức giận đến hộc máu, bát hoàng tử cũng nhận được lời chúc mừng nhìn như thật lòng, kì thực là bỏ đá xuống giếng của các huynh đệ còn lại, dưới cơn tức giận đập nát nghiên mực, khiến thái phó lắc đầu liên tục, thất vọng không thôi. Lấy tâm tính bực này, sợ là ngay cả đầu ngón tay của thất điện hạ cũng kém hơn.

Buông tha kỳ tài có một không hai như lão thất, ngược lại chọn dưa vẹo táo nứt như lão bát, Tuệ phi quả thật có mắt không tròng! Lần thứ hai Âu Dương Đào đến Cam Tuyền cung, mắng muội muội một trận, hận không thể chặt đứt hai chân lão bát, gắn lên trên người lão thất. Nhưng hiện tại cái gì hắn ta cũng không dám làm, chỉ vì hành động lỗ mãng của lão bát đã nhận được hoài nghi của Cảnh đế, có khả năng Âu Dương gia phải ngủ đông một đoạn thời gian thật dài mới có thể tìm kiếm đường ra.

Song Tuyết điện đã từng náo nhiệt vô cùng hiện giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ngược lại Quảng Lăng cung đông như trẩy hội, khách bái phỏng không ngừng. Chư vị hoàng tử nhìn trúng tài trí và thánh sủng của lão thất, sôi nổi đến mượn sức lấy lòng. Ngày hôm đó, tứ hoàng tử lấy danh nghĩa thăm bệnh đệ bái thiếp, vừa mới bước vào cửa điện liền giương giọng hô, “Hoàng đệ, tứ ca tới thăm ngươi.”

“Hoàng huynh mời ngồi, ta đang chuẩn bị dùng bữa, ngươi ăn chưa?” Thất hoàng tử vừa nói vừa đem khăn ăn đặc chế cột trên cổ Hữu Xu, thuận tiện gãi gãi cái cằm mập của cậu. Hữu Xu ngửa đầu lên, phát ra tiếng hừ nhẹ sảng khoái, bộ dạng vô cùng thích thú. Thương thế của cậu đã khỏi hẳn, lông mao tuyết trắng cũng mọc ra, ngược lại càng đáng yêu hơn so với dĩ vãng.

Tứ hoàng tử cười ha ha, “Hoàng đệ, ngươi vậy mà còn làm cho nó một bộ khăn ăn à? Quả nhiên là dụng tâm. Ta chưa ăn, liền ké cơm ở chỗ ngươi đi.”

“Hoàng huynh đừng khách khí, tiểu Thuận tử, đến ngự thiện phòng bảo bọn họ thêm đồ ăn.” Thất hoàng tử cầm lấy khăn tay giúp Hữu Xu nhất nhất lau sạch sẽ móng vuốt phấn nộn, cười nói, “Hữu Xu yêu sạch sẽ, lúc ăn cơm nếu làm dính nước canh ở trên người, tất sẽ cầu xin ta giúp nó tắm rửa. Hiện tại thời tiết lạnh, tắm quá nhiều dễ dàng cảm lạnh.” Dứt lời nắm một chân cậu, dùng sức hôn vài cái.

Tứ hoàng tử chưa từng thấy qua một mặt chân thành như thế của lão thất, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Chốc lát sau, vài cung nữ đem thức ăn thêm nhất nhất bưng tới, lại thay tứ điện hạ bới cơm, sau đó nối đuôi nhau lui ra. Thất hoàng tử chỉ vào vài đĩa đồ ăn trong đó, nhắc nhở, “Hoàng huynh, mấy món này là của ta và Hữu Xu, mùi vị vô cùng nhạt nhẽo, chỉ sợ ngươi không quen.”

“Ngươi với con chó này ăn cùng thức ăn à?” Tứ hoàng tử kinh sợ.

Thất hoàng tử cười mà không nói, thấy Hữu Xu đã lắc lắc mông nhỏ đi đến cạnh bát nước trắng nấu thịt gà, lập tức gắp cho cậu một cái chân gà. Chân gà rất tráng kiện, lo lắng Hữu Xu cắn không nổi, trước hết hắn dùng răng mình xé thịt gà thành từng miếng, lại đút cho cậu. Nào ngờ hôm nay thời gian bày thiện có chút trì hoãn, Hữu Xu đã đói đến hốt hoảng, lập tức nhào lên, dùng đầu lưỡi phấn nộn đem thịt gà hắn cắn vào miệng cuốn ra, cuối cùng liếm sạch nước canh bên khóe miệng hắn.

Nhìn thấy một người một sủng miệng đối miệng đoạt đồ ăn với nhau, lão thất vốn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng lại một chút cũng không chê, ngược lại hé miệng ngậm đầu lưỡi chó con, trong mắt toát ra cảm xúc vui vẻ mà lại ôn nhu, tứ hoàng tử không khỏi kinh ngạc, sau đó dời tầm mắt qua một bên, hơi thấy xấu hổ.

“Hoàng đệ, ngươi với nó cùng một miệng ăn cơm, có thể không sạch sẽ hay không?” Hắn ta thấp giọng nhắc nhở.

“Hữu Xu rất thích sạch sẽ.” Thất hoàng tử không để bụng, ôm Hữu Xu vào trong ngực, ngươi một hơi ta một hơi đút cơm, thường thường cúi đầu hôn hôn chóp mũi và cái miệng nhỏ nhắn của cậu, trên mặt lộ ra ý cười.

Hai chủ sủng thật sự quá mức dính nhau, khiến tứ hoàng tử cực kỳ khó chịu, hắn còn chưa từng thấy ai chiếu cố một con chó đến chu đáo như thế. Lão thất không giống như là đang nuôi sủng vật, ngược lại giống như đang nuôi con trai vậy! Hắn ta vừa cân nhắc sở thích của lão thất, vừa không yên lòng ăn cơm, bất tri bất giác liền dùng hai chén.

Bên kia, Hữu Xu cũng ăn no, đang nằm ngửa trên đùi chủ tử, dùng móng vuốt không ngừng vỗ cái bụng tròn xoe của mình, yêu cầu xoa xoa. Thất hoàng tử cười nhẹ một tiếng, trước tiên lấy khăn lau lau cái miệng bóng nhẫy của cậu, lại cởi bỏ khăn ăn, lúc này mới thong thả ấn xoa.

Lão thất không tiện đi lại, bình thường tất nhiên rất tịch mịch, khó trách xem một sủng vật như bảo bối. Rốt cuộc tứ hoàng tử xác định được sở thích của hoàng đệ, chờ cung nữ cầm chén đĩa đi sau đó mới nhẹ nhàng vỗ tay, lệnh tùy tùng chờ ở ngoài điện đi vào. Tùy tùng đưa đến vài cái rương lớn, bên trong đều là dược liệu quý báu, lại có một người mang theo một cái lồng vàng son đi lên.

Nghe thấy động tĩnh, Hữu Xu đã sắp ngủ lập tức mở mắt nhìn lại, liền thấy trong lồng sắt nhốt một con Tây Thi khuyển* dài nửa thước, bộ lông cực kỳ trơn mướt sáng bóng, đỉnh đầu còn dùng vải đỏ cột thành một búi, phẩm chất vô cùng xuất chúng. Trong lòng cậu căng thẳng, lập tức cuộn bụng bò lên, sủa Tây Thi khuyển. Bên cạnh chủ tử không thể xuất hiện con chó khác, nhất là chó còn đáng yêu hơn mình!

* Tây Thi khuyển: là giống chó Shih yu
img_1667

“Phân cao thấp với một con chó, ngươi có dọa người hay không?” Lão quỷ từ ngoài cửa sổ bay vào.

Hữu Xu không phản ứng lão, tiếp tục kêu sủa, lông trên người cũng xù lên theo, Tây Thi khuyển sợ tới mức nhắm thẳng trong góc lồng rúc tới.

Tứ hoàng tử không hiểu nói, “Hoàng đệ, Hữu Xu làm sao vậy? Có phải mùi vị con chó ta mang đến không đúng hay không?” Ngoại trừ đấu khuyển, chó ở miêu cẩu phường đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống cắn xé nhau thậm chí là cắn người.

Nó đang ghen. Trong lòng thất hoàng tử kêu lên, trên mặt lại làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, nhịn cười nói, “Đừng động tới nó, nó ăn no liền dễ dàng làm ầm ĩ. Hoàng huynh, con chó của ngươi thực đáng yêu, tên gọi là gì?”

Tứ hoàng tử mừng thầm, vừa ôm chó con ra vừa giải thích, “Con Tây Thi khuyển này là ta nhờ người ta mang về từ phía nam, huyết thống rất tinh thuần, tổng quản miêu cẩu phường cũng kiểm tra qua, không có tật bệnh. Nghe nói ngươi thích chó, lúc này mới nghĩ đưa tới đây. Đúng rồi, tùy tùng huấn luyện nó nói nó cực kỳ thông minh, có thể hiểu tiếng người, còn biết tính toán, nếu không thì để nó biểu diễn cho ngươi xem một cái?”

Thần dị như vậy? Hữu Xu cảm thấy nguy cơ tăng nhiều, dùng ý niệm hỏi, “Lão gia tử, mau nhìn xem có phải nó cũng trúng tạo súc thuật không.”

“Không, nó chỉ là một con chó bình thường. Lại nói, trên người ngươi mang theo tử vi đế khí, vốn nên trở thành một đời hùng chủ, sao lại lưu lạc đến nông nỗi người không ra người chó không ra chó thế này? Mệnh cách của ngươi cũng quá kỳ quái.”

Hữu Xu không tiện nói cho lão biết chuyện chủ tử là tử vi đế tinh, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy. Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, chó nhỏ đã bị tứ hoàng tử đặt ở trên bàn, trước mặt đặt vài cái thẻ gỗ, phân biệt viết con số tương ứng. Tứ hoàng tử lấy ra hai con số, hỏi, “Nhanh nói với hoàng đệ, hai thêm hai là bao nhiêu?”

Con chó ngửi ngửi những thẻ gỗ còn lại, thực nhanh ngậm ra một cái trong đó, mặt trên viết “bốn”. Tứ hoàng tử rất đắc ý, lại hỏi ba thêm hai là bao nhiêu, cũng cho ra đáp án chính xác. Loại chuyện này cổ nhân ít được thấy, tự nhiên cảm thấy thần dị, Hữu Xu lại biết đó bất quá chỉ là kinh nghiệm phản xạ có điều kiện sau khi huấn luyện thôi.

Nhưng mà chủ tử lại giống như bị mê hoặc, thế mà lại muốn ôm Tây Thi khuyển, trong miệng còn liên tục tán thưởng. Lần này, Hữu Xu thật sự xù lông, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, dọc theo đầu gối chủ tử nhảy lên mặt bàn, đem cái tay không an phận của hắn đẩy ra. Thất hoàng tử muốn ôm lấy Tây Thi khuyển lần nữa, lại bị một móng vuốt của cậu đẩy ra, cứ mãi như thế, cậu lại thật sự nổi giận, gặm ống tay áo thất hoàng tử trái phải xé rách, con mắt đen lúng liếng toát ra hai ngọn lửa.

Tứ hoàng tử rốt cuộc ngẫm ra một chút, sợ hãi than, “Hoàng đệ, hay là Hữu Xu đang ăn giấm à?”

“Hẳn vậy.” Trong lòng thất hoàng tử cười thầm tới nội thương, trên mặt lại không hiện mảy may, lại muốn vươn tay đi ôm Tây Thi khuyển, lại bị Hữu Xu một hơi cắn ngón cái, bốn chân mập ngắn quấn hết lên trên cánh tay hắn, bám riết không tha.

“Hoàng huynh ngươi xem, máu ghen của Hữu Xu cũng quá lớn, lại không cho ta ôm con chó khác, nếu giữ con Tây Thi khuyển này lại, cũng không biết nó sẽ giận thành cái dạng gì nữa. Nó từng đã cứu mạng của ta, ta cũng không thể thiếu nó, con Tây Thi khuyển này hoàng huynh vẫn là tự mình ôm về nuôi đi.” Thất hoàng tử uyển chuyển cự tuyệt.

Lúc này Hữu Xu mới buông cánh tay hắn ra, vươn đầu lưỡi liếm liếm dấu răng trên ngón tay hắn, mũi ủn ủn, phát ra tiếng hừ hừ ủy khuất.

Mới vừa rồi tứ hoàng tử còn cảm thấy con Tây Thi khuyển của mình linh khí bức người, lại nhìn biểu tình động tác đều cực kỳ nhân tính hóa của Hữu Xu, liền hiểu rõ hai đứa quả thực là khác nhau như trời đất. Mặc cho ai được một tiểu sinh mệnh khác xem thành cả thế giới mà đối đãi, trong lòng đều khó tránh khỏi cảm động, huống chi là người trọng tình trọng nghĩa như lão thất. Hắn ta cũng không cảm thấy bị mất mặt, sảng khoái cười cười, sau đó mang theo Tây Thi khuyển chắp tay cáo từ.

Sau khi nguy cơ giải trừ, Hữu Xu vui vẻ chạy đến trước dống thẻ bài tứ hoàng tử để lại, không ngừng dùng móng vuốt vỗ vỗ, cũng muốn triển lãm chỉ số thông minh một chút. Phân bì với một con chó, cậu lại không chút nào cảm thấy dọa người, chỉ hy vọng chủ tử có thể càng yêu thích mình một ít, càng coi trọng mình một chút.

Thất hoàng tử đặt nắm tay trên môi, cố gắng nghẹn cười. Lão quỷ nằm trên xà nhà cũng trêu ghẹo theo, “Ta càng ngày càng hoài nghi lai lịch của ngươi. Nói thật đi, ngươi căn bản không trúng tạo súc thuật, ngươi chính là một con cẩu tinh đúng không? Nhìn cái bộ dạng chó của ngươi kìa!”

Hữu Xu cũng không phản ứng lão, phun ra một nửa đầu lưỡi sủa chủ tử, lại bị đối phương ôm lên, ngọt ngào hôn hôn một trận, vừa hôn vừa cười nhẹ nói, “Hữu Xu ngoan, không cần biểu diễn, ta biết ngươi là con chó thông minh nhất trên thế giới. Mới vừa rồi ta đùa ngươi thôi, căn bản là chưa từng muốn thu dưỡng Tây Thi khuyển kia. Ta có ngươi đã đủ rồi, không cần bất luận ai khác.”

Cái đuôi lông xù của Hữu Xu điên cuồng đong đưa, dùng răng sữa bé bé cọ cọ cái mũi cao thẳng của chủ tử, biểu đạt tình cảm vui sướng.

Lão quỷ chờ hai chủ sủng dính nhau đủ mới không nhanh không chậm nói, “Ta tới là muốn nói cho ngươi biết hai tin tức. Thứ nhất, bào huynh của thái hậu là Tĩnh quốc công đã vào cung, lúc này bọn họ hẳn là đang lăn lộn trong phật đường. Thứ hai, giải dược của chủ tử ngươi đã làm xong, sau khi ăn vào ngươi giúp hắn xoa xoa chân, dựa theo phương pháp mà ta dạy cho ngươi.”

Hữu Xu vui mừng quá đỗi, quyết đoán nói, “Ngươi thi pháp thuật, để chủ tử ta ngủ một giấc trước, ta tiện nhân cơ hội rời đi. Giải dược ngươi tạm thời cất đi, chờ ta trở về lại đút cho hắn. Đi, đến Song Tuyết điện.”

Lão quỷ đồng ý, đầu ngón tay hơi điểm một cái, thất hoàng tử liền ngủ như chết. Hữu Xu dọc theo vạt áo choàng của hắn trượt xuống đất, lại bảo lão quỷ đắp cho hắn một cái chăn bông thật dày, lúc này mới thuận lợi tránh khỏi những người lui tới dưới sự trợ giúp của thủ thuật che mắt, ra khỏi Quảng Lăng cung.

Hết chương 90

Một suy nghĩ 13 thoughts on “Hữu Xu [90]

  1. Ây may mà mỹ nhân màu trắng đấy chứ tôi nhìn ảnh nhìn kiểu nào cũng thấy tây thi dễ thương hơn 😂😂😂

    Thích

  2. hồi nào t chỉ gặp trung khuyển công, nay t mới gặp manh manh moe moe trung khuyển thụ- đúng theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

    Thích

Bình luận về bài viết này