Đăng trong Nam tức phụ của Đông Bắc Hổ

Đông Bắc Hổ [217]

img_1788

217. Hai lần gãy xương

Lúc này, Hứa Tư Văn chơi một trận xinh đẹp, ai cũng không nhúng tay, y liền đem Chu gia quấy nhiễu đến long trời lở đất, Chu Thiên và Chu Địch triệt để cắt đứt quan hệ, Chu Thiên nói chuyện điện thoại xong, liền dẫn hai anh em Chu Quan Chu Quý vào quân doanh, chỗ kia không ai vào được, không có mệnh lệnh cũng không ra được.

Bên phía Chu Địch sứt đầu mẻ trán, Trịnh Vi cũng không có thời gian đến bệnh viện xem Chu Quân.

“Lão sư cũng đã thấy, anh đánh cũng đã đánh, em còn có chuyện gì?”

“Anh còn chưa đánh hắn xong.” Ông chủ Vũ giọng rầu rĩ.

“Anh cũng đánh người ta vào bệnh viện rồi, còn muốn thế nào? Đánh chết hay là đánh cho tàn phế?” Cho dù Hứa Tư Văn không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết thương tổn của Chu Quân tuyệt đối không nhẹ được.

“Tàn phế thì anh liền dùng tiền thuê người nuôi hắn, nhớ tới anh lại muốn đi đập hắn một trận.” Ông chủ Vũ còn suy tính rất xa.

“Nói bậy!” Hứa Tư Văn đẩy đẩy đầu Vũ Khánh Cương.

“Động tới anh, anh có thể bỏ qua, nhưng động tới em, anh không tha cho hắn!”

“Ừ, chúng ta về nhà đi, em nhớ nhà, chúng ta đến Đông Bắc hay là về Lan châu đều được, ở nhà hai ngày?” Kỳ thực Hứa Tư Văn rất quyến luyến quê nhà, lúc không có chuyện gì sẽ không đi chỗ khác, chỉ về nhà.

“Về nhà! Về nhà!” Ông chủ Vũ thật ra là người thích chạy rong, có điều sau khi có vợ thì cũng vô cùng lưu luyến gia đình.

Hai người bọn họ thu dọn đồ đạc liền muốn về nhà, vé máy bay cũng đặt xong, lại bị Cao Nham chặn ở cửa.

“Tôi nói hai người cũng không đến nỗi nhanh như vậy liền đi chứ? Tốt xấu cũng nói với tôi chứ? Tôi còn phải trăm phương ngàn kế chặn hai người, thế nào? Ngay cả cơ hội nói lời xin lỗi cũng không cho, có phải là quá không có tình người rồi không?”

“Cút đê! Cút đê!” Vũ Khánh Cương đuổi Cao Nham y như đuổi ruồi bọ: “Cậu vừa đến đã không có chuyện tốt, tui cũng không muốn thấy cậu.”

“Đừng mà! Anh Cương tử, anh xem hai ta tình cảm tốt như vậy… .”

“A phi!” Hứa Tư Văn phỉ nhổ Cao Nham một cái: “Hai người tình cảm tốt thì tôi làm sao bây giờ?”

Cao Nham nghẹn một chút: “Trước đây tôi chỉ biết là bàn luận tình cảm với anh em, hiện tại hóa ra tìnnh cảm anh em cũng không thể tùy tiện nói.”

“Hừ!” Hứa Tư Văn nâng cằm nhỏ lên: “Nói đi, anh muốn bồi tội thế nào?”

Cao Nham vui vẻ.

Đừng thấy Hứa Tư Văn không cho hắn mặt mũi, nhưng câu nói này xác thực thật thật đang cho Cao Nham bậc thang xuống đài, ông chủ Vũ có thể không để ý Cao Nham, lại không thể không thèm để ý Hứa Tư Văn.

Y đang cho Cao Nham cơ hội, để hắn giải khúc mắc với Vũ Khánh Cương.

“Anh Cương tử anh có yêu cầu gì cứ việc nói!”

“Thật sự? Nói cái gì cũng được à?”

“Nói cái gì cũng được! Anh em lên núi đao xuống biển lửa cũng phải hoàn thành cho anh!” Lời này Cao Nham nói cũng hơi lố quá rồi, hắn ta là ai? Cháu đích tôn của đế sư, từ lúc bắt đầu biết đi thì đã ra vào hoàng cung rồi đó!

Tuy rằng hắn ta không phải hoàng thân quốc thích, nhưng hơn hẳn hoàng thân quốc thích.

“Vậy tôi còn muốn đánh tên khốn kia một trận, được không?” Ông chủ Vũ rất thành thực!

Cao Nham lần thứ hai bị nghẹn!

Bản mặt cậu ấm thối thối y như bánh bao chiều!

“Ha ha ha… !” Hứa Tư Văn giơ chân cười như điên!

Mặt Cao Nham lại thối hơn.

Bệnh viện

Phòng bệnh cao cấp khu ngoại khoa

Chu Địch và Trịnh Vi mặt ủ mày ê nhìn Chu Quân nằm trên giường, bây giờ Chu Địch mới phát hiện, mặc dù anh hai Chu Thiên hết sức bất mãn với mình, nhưng cũng sẽ âm thầm trông nom một hai.

Ông ta vẫn cho là mình làm ăn thuận buồm xuôi gió, là bởi vì có đường lối kinh doanh, hiện tại mới phát hiện, kỳ thực đa số đều là xem ở mặt mũi anh trai.

Cũng không biết tại sao anh trai đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ với mình!

Mới đầu ông ta còn không rõ, sau đó thấy được tin tức mới biết, sự tình xảy ra ở chỗ nào!

Trương Lam Mi kia, vốn tưởng rằng tốt đẹp, ai biết lại là đồ lẳng lơ! Con trai trào phúng mình, bạn trên phương diện làm ăn trêu chọc mình, nhớ tới lúc con trai đính hôn, ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng công khai giả mù sa mưa chúc mừng mình, ông ta còn tưởng rằng mình tìm được một nhà vợ vững mạnh cho con trai, hiện tại mới hiểu được, đây là mình kéo chân sau con trai!

Ông ta tự trách, thế nhưng còn không có oán Trịnh Vi, dù sao Trịnh Vi cũng là tốt bụng, ai có thể biết được Trương Lam Mi kia bề ngoài tốt đẹp bên trong hư thối đâu!

Trịnh Vi len lén nhìn Chu Địch, bà ta thật vất vả lừa gạt qua ải, trong lòng hận chết Triệu Tĩnh, mặc kệ Trương Lam Mi như thế nào, nếu đính hôn với Chu gia, chuyện lúc trước nên xử lý sạch sẽ, lúc này tốt rồi, làm đến sôi sùng sục lên, người người đều biết.

Mấy ngày nay bà ta đều không dám ra cửa!

Chu Quý như thế nào bà ta không để ý, nhưng con trai bà ta còn chưa có kết hôn mà!

“Ba, mẹ, sao hai người lại đến?” Chu Quân một mình nằm ở trên giường không thể động đậy, hơi động liền đau muốn đòi mạng.

“Làm sao vậy? Có phải là chỗ nào không thoải mái không? Nhanh kêu bác sĩ tới xem một chút!” Đừng thấy Trịnh Vi quản giáo Chu Quân không nghiêm, nhưng rất thương yêu.

“Động đậy đều đau!” Chu Quân nhe răng trợn mắt: “Bảo bọn họ tiêm một mũi giảm đaua cho con đi! Đau chết mất!”

“Mũi giảm đau không thể tiêm nhiều, con nhịn một chút là được.” Chu Địch cũng đau lòng Chu Quân, thế nhưng ông biết thuốc giảm đau không thể tiêm nhiều, dễ bị nghiện không nói, tiêm nhiều thuốc giảm đau, lại càng chậm khỏi hẳn, hơn nữa cũng hao tổn tinh thần.

“Con nhịn không được!” Chu Quân cũng mặc kệ cái kia, gã chỉ biết toàn thân gã đau dữ dội: “Mẹ! Mẹ! Con trai mẹ sắp đau chết rồi! Tên khốn kiếp kia! Mẹ phải báo thù cho con đó! Lúc hắn đánh con có rất nhiều người thấy, đi xử hắn!”

Trịnh Vi lén Chu Địch nháy mắt ra dấu với gã, hi vọng Chu Quân chú ý một chút, xử Vũ Khánh Cương là phải xử, nhưng không thể nói trước mặt Chu Địch, bà ta đã nói là muốn đi gặp Vũ Khánh Cương, thay Chu Quân xin lỗi hắn ta, lời nói dối này không thể bị vạch trần.

“Kiện hắn thì có thể, cũng phải chờ vết thương của con lành, có kết quả giám định thương thế, lại tìm luật sư kiện lên cũng không muộn.” Cho rằng Chu Quân đau đớn, nói chuyện đầu lưỡi cũng run lên, Chu Địch liền nghe chữ “xử” thành chữ “kiện”, cho rằng Chu Quân muốn kiện Vũ Khánh Cương.

Ông ta không biết cụ thể chuyện đã xảy ra, chỉ biết là Chu Quân uống say, ở Ba Bàn Cơm uống rượu đùa giỡn đạp người ta, sau khi ra ngoài mới vừa tỉnh rượu, liền bị Vũ Khánh Cương đánh một trận.

Đánh phải gọi là thảm!

Tuy rằng Chu Địch sợ hãi thân phận Hứa Tư Văn, nhưng Vũ Khánh Cương và con ông ta đều là người bị hại, tại sao không dám kiện hắn? Chu Địch ông ta không phải có thể bắt nạt!

Hai ngày nay Chu Địch bị chuyện bên ngoài náo động đến mức đã mất đúng mực.

“Đúng đúng! Kiện hắn là được, con đừng kích động, đừng làm cho vết thương nứt ra! Nếu như gãy xương thêm lần nữa, thì rất phiền toái đó!” Trịnh Vi chỉ có một đứa con trai là Chu Quân, là bảo bối, Chu Địch đối xử với bà ta như thế nào bà ta vẫn biết, nhưng nếu có một ngày Chu Địch biến mất, bà ta cũng chỉ có thể dựa vào đứa con trai Chu Quân này.

“Kiện ai hả?” Cửa bị đẩy ra, Cao Nham đi vào.

Vừa nãy lúc ở cửa, động tĩnh trong phòng quá lớn, ba người bọn họ liền nghe được, lớn như vầy rồi, hắn ta còn chưa từng thấy người như vậy, mình bất lịch sự với người ta còn không cho người ta phản kháng, người ta phản kháng, lại còn muốn kiện lên trên, cái này gọi là chuyện gì chứ!

“Mày là ai hả?” Chu Quân không quen biết Cao Nham, ngay cả Chu Thiên cũng chưa từng thấy Cao Nham, thế nhưng Chu Quan và Chu Quý lại từng gặp Cao Nham, ấn tượng của Cao Nham đối với hai người kia cũng không tồi, tự nhiên, đối với Chu Quân liền không ra sao.

“Nơi này là phòng bệnh, cậu đến thăm con trai tôi à?” Trịnh Vi cũng không quen biết Cao Nham, thế nhưng bà ta có thể từ ăn mặc của Cao Nham nhìn ra được, cậu ấm này xuất thân bất phàm.

Chu Địch lại từng gặp Cao Nham, là trong một tiệc rượu, lúc đó chủ tiệc rượu hệt như ong mật thấy hoa mà bu lại, nhưng Cao Nham chỉ liếc mắt nhìn liền đi, dẫn đứa con hợp pháp của chủ bữa tiệc đi, mà bữa tiệc rượu kia, thật ra là để người đó giới thiệu con riêng của mình cho mọi người biết, kết quả bởi vì Cao Nham dẫn đứa con hợp pháp đi, chủ bữa tiệc lập tức vứt bỏ tình nhân, ngay cả con riêng cũng không cần, từ đó đối với con hợp pháp từ hình thức “có mẹ kế thì có bố dượng” không hề có chút áp lực chuyển biến thành hình thức “người cha nhị thập lục hiếu”!

So với nhị thập tứ hiếu* còn nhiều hơn hai hiếu!

*Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm kể lại sự tích về 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn.

Điều này cũng làm cho Chu Địch tuy rằng chỉ gặp qua Cao Nham một lần, lại khắc sâu ấn tượng đến mức khó có thể quên được, cậu ấm như vậy, chắc chắn là con ông cháu cha.

“Cao Nham tiên sinh?” Chu Địch có chút không dám tin tưởng.

“Ông biết tôi à?” Con người Cao Nham, đừng thấy giống như công tử bột, kỳ thực trí nhớ tương đối kinh người, người mà hắn từng gặp, cho dù là chỉ nói một câu chào hỏi, hắn cũng có thể nhớ kỹ, lần thứ hai gặp mặt tuyệt đối gọi không sai người.

Ở trong ký ức của hắn, không có cái người Chu Địch này tồn tại.

“Tôi là ba của Chu Quân, Chu Địch, may mắn gặp Cao đại thiếu một lần ở một tiệc rượu, đương nhiên, đại thiếu chưa từng thấy tôi.”

“À, tôi nghe nói, ông muốn kiện ai?” Thuở nhỏ Cao Nham đã gặp nhiều người như vậy, người khác biết hắn, hắn không nhất định biết người khác.

“Kiện tui đúng không?” Vũ Khánh Cương theo sau Cao Nham tiến vào, tự động đáp câu chuyện.

“Là mày!” Chu Quân vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương, lúc đó liền kích động!

Đêm đó, gã mãi mãi cũng sẽ không quên, bị đánh căn bản không có lực trở tay, người vây xem không ít, nhưng giúp một tay thì một người cũng không có!

Hơn nữa những người kia cũng không phải người gã có thể đắc tội, gã không thể làm gì người vây xem, nhưng đầu sỏ gây tội là Vũ Khánh Cương, gã thật sự là hận không thể ăn sống hắn!

“Còn có tôi nữa!” Kỹ thuật viên Hứa từ phía sau ông chủ Vũ lộ cái đầu nhỏ ra, nhe răng trợn mắt nở nụ cười với Chu Quân, bản mặt bự của ông chủ Vũ liền kéo dài…

Muốn nói Chu Quân nhìn thấy Vũ Khánh Cương là phẫn hận, thì nhìn thấy Hứa Tư Văn chính là buồn nôn!

Bởi vì gã vừa nhìn thấy gương mặt sạch sẽ ôn hòa của Hứa Tư Văn, liền nhớ lại ngày đó ở phòng vệ sinh, bị nước mũi rót vào trong miệng buồn nôn!

“Mày… Ọe… !” Chu Quân vốn không thích hợp nhúc nhích, gã vừa kích động, vết thương liền đau lợi hại hơn.

Vừa nôn lần nữa, chân gãy tay gãy xương sườn gãy, lại không có chút áp lực gãy thêm lần thứ hai!

“A! A!” Trịnh Vi rít gào thành tiếng.

Chu Địch cũng bất chấp Cao đại thiếu, nhào tới trên giường bệnh đỡ con trai Chu Quân, một bên ấn chuông cấp cứu.

Bác sĩ y tá vọt tới, đẩy Chu Quân vào phòng giải phẫu.

Hứa Tư Văn ở một bên nhìn, rất cảm khái nói một câu: “Xem ra, lực sát thương của ông chủ Vũ có hạn, còn không bằng tôi nữa!”

Cao Nham quay đầu đi ra ngoài.

Vũ Khánh Cương kéo vợ đuổi theo.

Hết chương 217

Một suy nghĩ 4 thoughts on “Đông Bắc Hổ [217]

  1. Cả cái nhà đó đều mù thông tin tập thể hả trời.
    Vũ khánh cương thì coi như thương nhân đi.
    Còn tư văn vừa công khai làm đệ tử cao lão gia tử ầm ầm mà còn ko bik.
    Mà ta nghi lắm nhá, Anh hổ nhà ta còn 1 thân phận đáng gờm hơn nữa pải ko.

    Thích

Bình luận về bài viết này