Đăng trong Cự tinh vấn đỉnh

Cự tinh vấn đỉnh [48]

CỰ TINH VẤN ĐỈNH

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Thể loại: trọng sinh, giới giải trí, phúc hắc độc miệng lạnh lùng mạnh mẽ công × thông minh thanh lãnh tiến tới siêu sao thụ

Số chương: 165 chương


Chương thứ bốn mươi tám

Mặc cho ai cũng thật không ngờ, Tần phu nhân canh ở cửa nhà Tần Trình, đã canh hơn nửa tiếng.

Mà Tần phu nhân cũng không nghĩ tới, mình chỉ là đến đột kích kiểm tra một chút, thế mà lại nghe được một tin tức đáng sợ như vậy.

Thu! Tiền! Thuê!!!

Dung Dung ở chỗ con, con thế mà lại còn muốn thu tiền thuê nhà?! Các con là quan hệ như thế nào, Dung Dung chính là tim gan của mẹ đó, vậy mà còn thu tiền thuê nhà?

Quả thực lạnh lùng, quả thực vô tình, quả thực cố tình gây sự!

Sau khi mở cửa để ba người cùng vào nhà, Tần phu nhân trực tiếp lôi kéo tay Dung Hủ, không thèm nhìn tới con trai nhà mình một cái, liền đi đến phòng khách. Vừa đi, Tần phu nhân còn vừa tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên, đau lòng nói rằng: “Dung Dung gầy, nhìn hai má kìa, đều lõm xuống rồi! Con xem tay con, sao còn có một vết thương nhỏ? Đây là bị quẹt ở chỗ nào, có đau hay không, khẳng định rất đau đi.”

Dung Hủ bất đắc dĩ cười cười, nói: “Không đau, cám ơn dì.”

Vết thương này là mấy ngày hôm trước lúc quay «Tầng mây màu đen», Dung Hủ bị một đạo cụ làm vấp, lúc thiếu chút nữa ngã sấp xuống dùng tay chống trên mặt đất. Chỉ là mài rách tầng da mỏng, ngay cả tơ máu cũng không chảy ra, càng miễn bàn tới đau.

Nghe vậy, sắc mặt dì Tần nghiêm lại, nghiêm túc nói rằng: “Đã rách da còn không đau? Cũng không lấy miếng băng cá nhân dán lại?” Dì Tần lập tức quay đầu, nhìn về phía con trai của mình.

Tần Trình đang bỏ áo bành tô vào tủ quần áo, vẻ mặt bình tĩnh bình tĩnh, giống như cái người vừa rồi bị răn dạy căn bản không phải mình.

Thấy bộ dạng hắn như vậy, Tần phu nhân vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng, nói: “Tần Trình!”

Người đàn ông tuấn mỹ thanh quý hơi hơi quay đầu, trong mắt phượng lóe ra ánh sáng sâu thẳm, nhìn về phía mẹ của mình: “Hửm?”

Tần phu nhân: “…”

Khí thế nhất thời liền giảm xuống, Tần phu nhân ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định lớn tiếng nói rằng: “Có băng cá nhân không? Lấy hộp y tế của con lại đây, ngón tay Dung Dung rách rồi, con cũng không coi chừng chút, nếu như… nếu như uốn ván thì làm thế nào? Con gánh vác được sao?”

Nghe được hai chữ “uốn ván”, Tần Trình hơi hơi sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn bà mẹ nhà mình một cái, tiếp đó xoay người đi lấy hộp y tế.

Nhìn thấy con trai ngoan ngoãn đi làm, Tần phu nhân không khỏi thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, cười nói: “Thằng nhóc này chính là thiếu mắng, Dung Dung, con đừng sợ, có dì Tần của con ở đây, nó không dám không tốt với con đâu.”

Dung Hủ giữ vững mỉm cười: “…”

Trước không đề cập tới loại miệng vết thương này làm sao có thể dẫn đến uốn ván, chỉ nói thái độ của dì với con trai dì vừa rồi… Thấy thế nào cũng không giống có thể trấn áp được con trai nhà dì nha.

Rất nhanh Tần Trình đã lấy hộp y tế đến, nhưng mà lúc này đây, hắn lại không có đưa băng cá nhân cho mẹ mình.

Vết thương nhỏ như vậy kỳ thật căn bản không cần dán băng cá nhân, vừa không đổ máu cũng không làm mủ, chờ nó mọc da ra thì tốt rồi. Nhưng nếu Tần phu nhân mãnh liệt yêu cầu, Tần Trình cũng không cự tuyệt. Hắn ngồi trên sofa, một tay cầm băng cá nhân, một tay vươn ra, đặt ở trước mặt Dung Hủ.

Dung Hủ ngây ra, dì Tần cũng kinh ngạc nhìn về phía con trai của mình.

Chỉ thấy đứa con trai luôn lạnh nhạt nhà mình giọng điệu trấn định nói rằng: “Vươn tay đi, tôi giúp cậu dán lên.”

Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ liền vươn tay, đem tay phải đặt ở lòng bàn tay Tần Trình. Trong nháy mắt làn da chạm nhau, ngón tay Tần Trình run lên, sắc mặt thì vẫn bình tĩnh, hắn xé giấy bọc băng cá nhân ra, để chỗ thông khí trên vết thương của Dung Hủ, sau đó ngón tay hai người tinh tế đụng nhau.

Dung Hủ chỉ cảm thấy tay Tần Trình dường như có hơi nóng, còn nóng hơn cả mình, mà cậu tự nhiên không biết, nếu hiện tại cậu ngẩng đầu, thì sẽ phát hiện vành tai người đàn ông nào đó có chút hồng… còn không phải chỉ hồng một chút.

Làm xong chuyện này, dì Tần lại quan sát sweetheart của mình từ trên xuống dưới một lần, sau khi xác nhận không thiếu một sợi tóc, lúc này mới tiến vào chính đề, nghiêm mặt, nhìn về phía con trai nhà mình: “Vì sao lại thu tiền thuê nhà!”

Màn đêm buông xuống, ba người mở một hội nghị nhỏ. Địa điểm hội nghị là nhà ăn tại nhà Tần Trình, nội dung hội nghị là “hành vi vô sỉ thu tiền thuê nhà”. Người tổ chức, người diễn thuyết, người quyết định hội nghị, toàn bộ đều là dì Tần.

Dì Tần ngồi trên cái ghế ở đầu bàn, tận tình khuyên bảo nói: “Dung Dung sống khổ như vậy, chú thím đối xử với nó như vậy, còn cố ý bỏ đói không cho nó ăn cơm, Tần Trình con cũng nhìn thấy. Ba mẹ Dung Dung đi sớm, mẹ là thân nhân duy nhất của nó, con chính là anh trai nó, con có thể đối xử với em trai con như vậy sao? Còn thu tiền thuê nhà của em trai con?”

Tần Trình nhướn mi, nắm chắc điểm mấu chốt: “Không phải là em trai.”

Dì Tần trừng mắt: “Cho nên con liền thu tiền thuê nhà hả?!”

Tần Trình nhấp môi, không có mở miệng, dường như mơ hồ nhận thấy chỉ cần thuận thế mà làm, là có thể không lấy tiền thuê nhà.

Nhưng Dung Hủ lại giơ tay lên, biện giải cho Tần Trình: “Dì, là con đưa Tần Trình tiền thuê nhà. Dù sao con quấy rầy cuộc sống của hắn như vậy, có chút không tốt lắm, tiền thuê nhà cũng chỉ là một loại tâm ý, luôn phiền toái Tần Trình, con có chút băn khoăn.”

Tươi cười ấm áp xán lạn nở rộ trên khuôn mặt trắng nõn trắng nà của thiếu niên, âm thanh nhu hòa thanh nhã, như gió mùa xuân. Nhưng nghe lời này, dì Tần cảm động mềm lòng, đồng thời, bỗng nhiên mặt lạnh nhìn về phía thằng con trai ở một bên, hung tợn nói rằng: “Dung Dung người ta tri kỷ như vậy, sao con còn không biết xấu hổ lấy tiền thuê nhà của người ta? Từ hôm nay trở đi, không cho lấy tiền thuê nhà! Trước kia có tiền thuê nhà hay không mẹ không quản, nhưng về sau nếu còn dám có… Tần Trình, con có thể thử xem.”

Loại uy hiếp này dường như cũng không khiến Tần Trình nghe vào lòng, Dung Hủ cũng dở khóc dở cười lắc lắc đầu. Nhưng cậu lại không ngờ tới, Tần Trình thế mà lại nhẹ nhàng gật gật đầu, vô cùng tùy ý nói rằng: “Vậy về sau không lấy tiền thuê nhà là được.”

Dung Hủ lập tức quay đầu nhìn về phía đối phương, chỉ thấy người đàn ông nâng mắt nhìn cậu một cái, trong con ngươi sâu thẳm thâm trầm lắng đọng tất cả cảm xúc, khiến người ta nhìn không thấu, sờ không rõ, hoàn toàn không cách nào hiểu được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Vì thế hội nghị lúc này, cứ như vậy viên mãn kết thúc.

Kỳ thật buổi sáng dì Tần đã nhận được tin tức từ chỗ Từ Tấn, biết hôm nay Tần Trình sẽ về. Nhưng mà bà nói bóng nói gió một phen, phát hiện Từ Tấn thế mà lại không quan tâm chuyện Dung Hủ cỡ nào, càng không biết Dung Hủ có ở nhà Tần Trình hay không, vì thế dì Tần liền tới đột kích kiểm tra một lần.

Vừa vặn lúc này dì Tần đang công tác ở một nước gần đây, cho nên lúc đến thành phố B, đã là chạng vạng.

Dì Tần không ngờ trong nhà lại không có ai, bà đợi chốc lát, vừa gọi điện thoại cho Từ Tấn, vừa gọi điện thoại cho Tần Trình, cuối cùng gọi tới điện thoại di động của Dung Hủ, ba người đều tắt máy! Trong lòng bà cảm thấy buồn bực, nhưng không biết, ba người đó đều là vừa mới từ trên máy bay xuống, nhất thời quên mở di động.

Cũng chính bởi vì loại trùng hợp này, dì Tần mới có thể nghe được câu “thu tiền thuê nhà” kia.

Đêm đã khuya, dì Tần đặt chính là vé máy bay sáng ngày mai, đêm nay liền tạm ở nơi này. Vốn dĩ căn nhà này có ba phòng ngủ, nhưng có một căn phòng ngủ đã sớm bị Tần Trình dùng làm phòng điện ảnh, trang bị thiết bị điện ảnh gia đình tiên tiến nhất, căn bản không có giường.

Vì thế dì Tần liền ngủ ở phòng Tần Trình.

Thấy thế, Dung Hủ do dự một khắc, nói: “Con đi ngủ sofa là được, sofa rất rộng, vừa vặn có thể ngủ.”

Dì Tần nhất thời trừng mắt: “Như vậy sao được? Dung Dung con còn đang trong thời kỳ phát dục, còn đang cao lên, sao có thể rúc trong sofa?” Dừng một chút, bà quay đầu nhìn về phía con trai: “Tần Trình, con đã hai mươi bảy rồi, con ngủ.”

Tần Trình: “…”

Dung Hủ: “…”

Chuyện phát triển đến cuối cùng, Dung Hủ tự nhiên không có khả năng để Tần Trình ngủ sofa. Đây là nhà Tần Trình, chủ nhân chỉ có thể ngủ sofa, “khách trọ” là cậu lại ngủ ở trên giường, cái này làm sao được. Vì thế hai người đều tới phòng Dung Hủ, quyết định tạm thời chen một đêm.

Cái giường này rộng một thước rưỡi, tuy nói không nhỏ, nhưng hai người đàn ông to xác ngủ ở trên đó vẫn có chút chật chội.

Dung Hủ ôm lấy gối sạch, sửa soạn giường chăn. Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Trình, hỏi: “Thật sự không có chăn dư à?”

Tần Trình như đinh đóng cột nói rằng: “Không có.”

Thiếu niên hạ mắt, tiếc nuối nói: “Vậy có chút phiền toái.”

Tần Trình đồng ý gật đầu: “Đúng là có chút phiền toái.” Vì sao còn dư gối? Thật sự là phiền toái.

Rất nhanh, Dung Hủ đi tắm trước.

Phòng cậu và Tần Trình đều có phòng vệ sinh độc lập, trong phòng mở hệ thống sưởi, mặc cho ngoài cửa sổ là gió lạnh gào thét, cũng không cách nào xâm nhập bên trong ấm áp. Tiếng nước chảy ào ào vang lên trong căn phòng an tĩnh, Tần Trình ngồi ở trên sofa, chậm rãi mở di động.

Khuôn mặt lạnh lùng tuấn lãng giống như đao tước, đường cong rõ ràng lưu loát. Mày kiếm mắt sáng, môi mỏng khẽ nhếch, Tần Trình vẫn luôn cúi đầu nhìn màn hình di động, nhưng mà tiếng nước tí tách chính là không có một chút yếu bớt, từ bốn phương tám hướng chui vào trong tai hắn.

Giống như về tới nửa năm trước, khi đó Dung Hủ đang quay phim «Mai phục», Tần Trình đột nhiên đến tham ban. Khi đó, khách sạn cho một cái giường xếp hẹp, thiếu niên nói cái gì cũng muốn tự ngủ trên giường xếp, để Tần Trình ngủ ở trên giường.

Đến nửa đêm, hắn lặng lẽ bế đối phương lên, động tác mềm nhẹ đặt ở trên giường.

Đang ngủ, thiếu niên giống như không có một chút tính cảnh giác, ôn thuần nằm ở trong ngực hắn. Ban ngày hắn nhìn thấy chính là một Dung Hủ cứng cỏi quật cường, bị diễn viên cùng đoàn phim ức hiếp, vẫn ngoan cường mà phản kháng, cuối cùng đạt được thắng lợi. Nhưng đến ban đêm, người này lại mềm mại giống như một vầng sáng ấm áp, dịu dịu dàng dàng, thanh thanh nhã nhã.

Buổi tối đó, Tần Trình ngồi ở trên giường xếp, tinh tế đánh giá thiếu niên, tận đến rạng sáng năm giờ rời đi lên máy bay, hắn vẫn không có chợp mắt, vẫn luôn nương theo ánh trăng, ngưng mắt nhìn đối phương. Ánh trăng kia thanh lãnh như nước, rải trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp ấy, mông lung tốt đẹp đến không giống người phàm.

Rốt cuộc ai mới là Dung Hủ?

Là phú nhị đại tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, miệng đầy thô tục, cà lơ phất phơ mà ba năm trước đây có lần lơ đãng nhìn thấy. Hay là thiếu niên ôn hòa mặc áo trắng, giống như biết sáng lên mà nửa năm trước nhìn thấy ở đại trạch Dung gia?

Tần Trình hơi nhíu mày, lâm vào trầm tư.

Ngay lúc này, cửa phòng vệ sinh bị một cái tay thon gầy trắng nõn đẩy ra, Dung Hủ mặc áo ngủ mỏng manh, một bên lau tóc, một bên đi ra. Sau khi sợi tóc bị ẩm ướt, toàn bộ chải ra sau đầu, lộ ra vầng trán no đủ của thiếu niên sung túc. Giọt nước theo đường cong tinh xảo chảy xuôi xuống, lướt qua xương quai xanh nhô lên cao cao, theo đường cong duyên dáng chảy vào trong ngực.

Có lẽ vì ở trong nhà, Dung Hủ hiển nhiên thả lỏng hơn rất nhiều, cậu cười nói với Tần Trình “anh có thể đi tắm rửa“, một bên cầm lấy máy sấy sấy tóc cho mình.

Tần Trình theo bản năng nói rằng: “Tôi sấy tóc cho cậu.”

Dung Hủ khẽ kinh ngạc, trong con ngươi trong suốt hiện lên một chút sắc thái kỳ dị, cũng không có cự tuyệt, đưa máy sấy tới.

Bức họa này tốt đẹp đến mức giống như cảnh trong mơ, người đàn ông tuấn mỹ cao lớn một tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của thiếu niên, vừa dùng động tác dịu dàng nhất sấy khô. Trước mặt hắn là một thiếu niên xinh đẹp đang ngồi, chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh màu trắng, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, hai má trắng hồng, hai mắt sáng đến kinh người.

Một người cứ như vậy mà sấy, một người khác cứ an tĩnh ngồi lẳng lặng.

Không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió máy sấy vù vù không ngừng vang lên. Chờ sấy tới bên kia tóc, Tần Trình hơi dịch sang bên cạnh một bước, bỗng nhiên lại thấy Dung Hủ ngẩng đầu, mặt mày cong cong, cười nói với hắn rằng: “Chờ một lát tôi cũng giúp anh sấy tóc, được không?”

Trong con ngươi hẹp dài trong suốt lưu chuyển màu sắc, khi thiếu niên ngẩng đầu, cổ và xương quai xanh nối liền thành một đường cong xinh đẹp, hoàn toàn đem một tia xuân sắc che trong áo ngủ lộ ra. Nhan sắc kia bị che dưới cái bóng mờ của quần áo, căn bản nhìn không rõ, nhưng Tần Trình lại mãnh liệt đặt máy sấy xuống, xoay người bước vào phòng vệ sinh, đột nhiên đóng cửa lại.

Dung Hủ: “…?”

Sau một lúc lâu, âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Được, chờ một lát cậu giúp tôi sấy tóc.”

Dung Hủ: “…Được.”

Trong phòng ngủ, Dung Hủ chậm rãi nhíu mày, hoàn toàn không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Mà cậu đương nhiên không biết, người đàn ông nào đó vừa đi vào phòng vệ sinh, lập tức ngẩng đầu, phòng ngừa nhiệt lưu từ trong lỗ mũi chảy xuống. Tuy rằng sau đó không có thật sự chảy ra, nhưng Tần Trình lại mặt mũi lạnh lùng, yên lặng đi đến trước bồn rửa tay, nâng một vốc nước lạnh, tưới ướt nhẹp khuôn mặt.

… Sao có thể một chút tính cảnh giác cũng không có!

Quả… quả thực là làm cho người ta phạm tội!

Vành tai đã đỏ đến độ có thể lấy máu, nhưng mà trên mặt người đàn ông vẫn là một bộ trấn định thong dong. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm mình trong gương, thật lâu sau, mới thong thả móc di động ra. Vừa mới mở tên Từ Tấn ra chuẩn bị gửi tin nhắn, nhưng mới đánh một chữ, liền dừng động tác lại.

Năm phút đồng hồ sau, một cái topic thoạt nhìn bình thường xuất hiện trong diễn đàn fan tư nhân của Dung Hủ.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: nếu có một ngày bạn ngủ chung với Dung Dung, cậu ấy còn ăn mặc… rất không có lòng phòng bị. Phải làm như thế nào? Online chờ, rất cấp bách! ]

Không quá một phút đồng hồ, dưới topic liền có thêm rất nhiều bình luận.

[ ngủ chung với Dung Dung? Ngủ chung một cái giường sao? Ha ha ha, không cần phải ngủ, chỉ cần Dung Dung xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi lập tức gắt gao ôm lấy cậu ấy, không cho cậu ấy đi! ]

[ một cái giường? Tui với ông xã tui ngủ chung một cái giường, đây không phải là lý lẽ đương nhiên sao, mỗi ngày tui đều ngủ cùng giường với ông xã tui mà a ha ha ha ha 233333333]

[…Cái này cũng có thể nhịn được ư? Nhào lên làm! Dung Dung nhà tui là của tui, hắn là bạn trai tui! Chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu! ]

[ em gái LS mau tỉnh lại, tôi cũng muốn ngủ Mặc Sĩ Diêu, tôi còn muốn ngủ Hoắc thiếu soái kìa! LZ cũng mau tỉnh lại, trời tối đen, đi ngủ sớm một chút không sai, nhưng đừng có mộng tưởng hão huyền. ]

[ nếu có thể ngủ Dung Dung… tôi đây đời này liền đáng giá! Dù không ngủ, chỉ để tôi sờ sờ tay nhỏ bé… A máu mũi! ]

Rất nhanh cái topic này liền có trên trăm bình luận, nhưng mà tất cả mọi người ôm một loại giọng điệu nói giỡn, thậm chí có một em gái có tài còn viết một kế hoạch hơn 500 chữ «làm thế nào trong mười năm đụng đến tay nhỏ bé của Dung Dung», nghiêm trang chững chạc, còn giống như có một ít khả thi.

Tần Trình: “…”

Không bao lâu ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: mau tỉnh lại, Dung Dung chỉ ngủ với tôi! Chỉ với tôi thôi! ]

Chỉ chốc lát sau, mọi người sôi nổi cười đùa ——

[ LZ, nói giỡn với bạn thôi, bạn còn thật sự tưởng thật hả? ]

[ còn ngủ Dung Dung? Tôi ngay cả mặt Dung Dung cũng không thấy, chỉ có thể mỗi ngày ôm di động liếm bình, tôi đã liếm hỏng ba cái màn hình rồi! ]

[ LZ diễn còn rất sâu, bạn cũng phải mau tỉnh lại, ngày mai tốt đẹp đang chờ bạn XDDD]

Tần Trình: “…” Mi mới diễn sâu! Mi mới nói giỡn đó! Mi mới…

“Tần Trình, anh còn chưa tắm sao?”

Tần Trình: “… Ừm, chuẩn bị tắm.”

Giọng nói mang theo ý cười của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên: “Ưm, vậy tôi chờ anh.”

Một đêm này, mới vừa bắt đầu.

Hết chương 48

Một suy nghĩ 9 thoughts on “Cự tinh vấn đỉnh [48]

  1. Tôi nghĩ nếu mà tính Tần Trình lúc nào cũng giữ trạng thái ờm, kích động như này mà k chỉ với Dung Hủ mới thế thì có mà suốt ngày lập clone ác chiến với antifan mất.

    Đã thích bởi 1 người

  2. Văn án như thế có ai nghĩ anh công 27t chứ, làm hại ta tới hum nay mới đọc (ta ko thix công íu hơn thụ)
    Ra là Trình tỉu công phân biệt đc vk và Dung thiếu oahaha Làm hại ta tự thôi miên anh Trình ko quan tâm thế giới nên bỏ qua Dung thiếu
    Thỏa mãn ing 🤗

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này