Đăng trong Vừa tỉnh dậy liền nghe nói tôi kết hôn rồi

Nghe nói tôi kết hôn rồi [23.2]

Chương 23.2

Hiện tại bọn họ đứng ở ngoài cổng sắt, trong hàng rào còn có một con đường nhỏ u tĩnh, hoa dệt như gấm, đi vài bước mới đến cửa chính.

Kiểu nhà cũng không phức tạp, từ chính diện nhìn qua, còn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng khách.

Cửa sổ sát đất, bức màn màu đỏ.

Nhưng mà lúc này, bức màn đột nhiên bị người kéo ra từ bên trong.

Liễu Kỳ đầu tóc tán loạn xuất hiện trong tầm mắt hai người bọn họ, đôi tay cô không ngừng vỗ lung tung, trong miệng kêu: “Cứu tôi! Cứu tôi!”

Lục Gia Huy lại không vội, hắn chậm rãi từ cầu thang lầu hai đi xuống, trong tay còn cầm một con dao.

……

Lúc Cố Duyên Chu trèo tường đi vào làm khởi động máy cảnh báo, Thiệu Tư hoàn toàn bị tốc độ của anh làm kinh sợ.

Gần như ngay một khắc Lục Gia Huy xuất hiện, Cố Duyên Chu liền cởi áo khoác ném cho Thiệu Tư, tay chống lan can bật lên trên, hai ba phát trèo vào. Một phát cuối cùng trực tiếp từ giữa không trung nhảy xuống.

Hệt như vô số lần nhìn thấy trong phim, mạnh mẽ hữu lực, mỗi một
động tác đều không ướt át dây dưa, không chút nào hàm hồ.

Hiệu suất cao, tính thưởng thức cũng cực cao.

“Có phải anh từng luyện hay không?” Thiệu Tư cầm áo khoác của anh, đánh giá cánh cửa sắt kết cấu phức tạp kia, chỗ cao nhất cửa sắt là mấy cây trụ tinh xảo nhòn nhọn, hắn tự nhận không có công lực trèo tường cao siêu như Cố Duyên Chu, chỉ có thể nói, “Anh đừng vội đi vào, giúp tôi mở cửa từ bên trong đã……”

Tình huống khẩn cấp, lúc này cũng bất chấp máy cảnh báo vang rền, chó ở hậu viện sủa như điên. Cũng căn bản không có thời gian chờ cảnh sát chạy tới.

Cứu người quan trọng.

Lục Gia Huy nghe được âm thanh, đứng ở trên cầu thang, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người vội vàng.

Ngoại trừ tiếng vang của máy cảnh báo, còn có tiếng Thiệu Tư vặn then cửa, vặn trái vặn phải vặn chả ra, khiến kết cấu bên trong khoá cửa va chạm nhau.

Liễu Kỳ gần như dùng tốc độ nhanh nhất, từ cửa trước chạy như bay qua, muốn mở cửa cho Thiệu Tư.

“Anh Thiệu!” Cô kích động đến run tay, nhưng bởi vì không biết khoá cửa nên xoay theo hướng nào mà chân tay luống cuống, cô thử vài lần cũng không có thành công, chỉ có thể ở tại chỗ gấp đến độ đổ mồ hôi, “Mở cửa ra, mở ra…… mở ra!”

Lục Gia Huy bị tiếng ‘anh Thiệu’ này kích thích cho bạo nộ lên, hắn ta hai ba bước đi về phía Liễu Kỳ, trong tay xách theo dao, giơ lên cao cao: “Tiện nhân, mày kêu ai đó, hôm nay ai cũng đừng hòng sống sót từ nơi này đi ra ngoài!”

Lục Gia Huy còn chưa dứt lời, Liễu Kỳ không tìm được kết cấu mà xoay loạn, rốt cuộc cửa ‘lạch cạch’ một tiếng mở ra.

Đồng thời khi Thiệu Tư từ ngoài cổng chen vào, cái cửa sổ sát đất ở phòng khách ầm ầm vỡ ra!

Tay Cố Duyên Chu cầm cây sắt không biết lấy được từ đâu, đập vài cái liền đập nát cửa kính, trực tiếp phá cửa sổ mà vào.

Thiệu Tư cũng không rảnh quan tâm bên kia là tình hình gì, hắn thừa dịp Lục Gia Huy bị tiếng vang lớn đó chấn cho hoảng thần, tốc độ cực nhanh đẩy Liễu Kỳ ra ngoài cửa: “Chạy mau!”

Dưới chân Liễu Kỳ lảo đảo, không ở lại thêm, cũng không có học theo mấy cái phim truyền hình ngu ngốc, dừng lại nói một câu ‘vậy các anh làm sao bây giờ em không thể cứ như vậy mà đi một mình muốn đi chúng ta cùng nhau đi’, để chân trần liền chạy như điên ra ngoài cổng, bóng dáng tiêu điều lại hoảng loạn.

Lục Gia Huy thấy thế, hung tợn, đỏ mắt vung dao chém vào lưng Thiệu Tư!

May mắn Thiệu Tư phản ứng mau, hắn nghiêng thân mình, mũi dao kia hung hăng cắt một đường sau eo hắn.

Vết máu liền từ trong vải lan ra bên ngoài. Cũng may quần áo là màu đen, cho nên thoạt nhìn cũng không bắt mắt.

Thiệu Tư ‘shhhh’ một tiếng, sau đó không chút để ý cười cười với Lục Gia Huy, ý cười không đạt tới đáy mắt, càng như là khiêu khích. Hắn trở tay đóng cửa lại, tựa sau lưng trên ván cửa nói: “Người anh em đừng nhìn nữa, Phương Phương của mày đi rồi.”

Lục Gia Huy gào rống một tiếng, hiện tại hắn có thể xác định người này tuyệt đối là nốc thuốc, tiêu cự mắt cùng với biểu tình trên mặt khoa trương đến cực điểm, lý trí đã sớm bị cắn nuốt sạch sẽ.

“Phương Phương sẽ không rời khỏi tao, bọn tao muốn ở bên nhau cả đời.” Lục Gia Huy liều mạng muốn dùng dao đâm vào cổ Thiệu Tư.

Thiệu Tư cố sức giữ chặt cổ tay hắn ta, miệng lại tiếp tục kích thích: “Ai cả đời với mày, mày cũng không nhìn xem hiện tại bộ dạng của mình thế nào. Mày lấy cái gì nuôi cô ấy, tiền của mày sạch sẽ sao, sao cô ấy lại thích một tên bệnh tâm thần cắn thuốc buôn lậu thuốc phiện được?”

Lời thì nói nhẹ như mây gió, nhưng kỳ thật tay Thiệu Tư càng không dùng được lực, cơ bắp đau đến độ muốn nổ toạt ra.

Mũi dao kia cách cần cổ hắn càng ngày càng gần, vài giây sau Thiệu Tư thật sự đỡ không nổi nữa. Cuối cùng hắn gia tăng sức lực, nâng cổ tay Lục Gia Huy lên trên, nghiêng đầu kêu với Cố Duyên Chu: “Nhanh lên, tôi hết sức rồi, trực tiếp nện một gậy xuống đi.”

Vừa rồi hắn nói những lời kích thích đó, bất quá chỉ là để phân tán lực chú ý, để Cố Duyên Chu từ phía sau trực tiếp xử lý Lục Gia Huy.

Có lẽ là sau khi say thuốc, tư duy đại não trở nên trì độn, lúc này Lục Gia Huy mới muộn màng nhìn qua phía sau.

Nhưng mà nghênh diện chính là một gậy.

……

Dù sao cũng là gậy sắt, Cố Duyên Chu không thể không khống chế sức lực chút. Lục Gia Huy bị đánh đến lắc lư tại chỗ hai cái, hắn ta miễn cưỡng chống đỡ thân hình, giơ tay sờ sờ sau đầu, sờ đến một tay ẩm ướt.

Mùi máu tươi dần dần tràn ra trong không khí.

“Mày đánh tao?” Lục Gia Huy bị màu máu đỏ tươi kích thích đến hai mắt sung huyết càng sâu, “Mày là cái thá gì, mày dám đánh tao?”

Thiệu Tư từ phía sau trực tiếp đạp hắn ta một cú: “Nếu hắn là cái thá gì, thì mày ngay cả cái thá gì cũng không phải, rác rưởi.”

Ai ngờ một cú này, vừa vặn đạp Lục Gia Huy đến trước mặt Cố Duyên Chu, hai người tức khắc nhào vào đánh nhau.

Đối mặt loại đấu pháp không muốn sống của Lục Gia Huy, Cố Duyên Chu thế mà vẫn có thể ứng đối tự nhiên.

—— Tôi trước kia, rất trẩu tre. Từng hút thuốc từng uống rượu, tóc mái để đặc biệt dài, còn nhuộm màu, đeo hoa tai đinh màu đen.

—— Cả ngày đánh nhau với người ta, lệ khí nặng hệt như một tên dã man.

Hai câu Cố Duyên Chu thuận miệng nói ở trên xe, dường như bày thành cảnh tượng, chồng lên Cố Duyên Chu hiện tại.

Thiệu Tư gật đầu, thầm nghĩ, xác thật rất biết đánh nhau.

Cho dù Lục Gia Huy giống như một dã thú bạo nộ, sau khi cắn thuốc sức chiến đấu lại càng tăng mạnh giống như mở máy ăn gian, Cố Duyên Chu cũng không chút nào kém cỏi, hẳn là trước kia từng học tán thủ*, hơn nữa thường xuyên thực tiễn, mỗi chiêu mỗi thức vô cùng tùy tính, mỗi một kích đều tương đối tàn nhẫn.

*Tán thủ: là loại võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở TQ.

Dứt khoát lưu loát, không giữ lại đường sống cho người khác.

Thiệu Tư quyết định sau khi trở về phải livestream cho Lý Quang Tông xem, nói cho hắn ta biết nam thần Cố Duyên Chu của hắn ta…… còn rất cuồng dã.

Gần như là cùng lúc đó —— ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát, đèn xe xanh đỏ đan xen chiếu sáng bóng đêm.

Cảnh sát rốt cuộc cũng tới.

“Hoàng Mai Mai, nhũ danh Phương Phương, cùng một thôn với Lục Gia Huy. Hai người thi đại học cùng năm, một thi đậu một thi rớt.”

Lúc ấy Liễu Kỳ chạy ra bên ngoài, không chạy quá xa, liền gặp xe cảnh sát. Thông qua manh mối Liễu Kỳ đưa, cảnh sát rất nhanh tra được ‘Phương Phương’ này là ai.

“Sau khi cô ta thi rớt, cùng Lục Gia Huy đến Long Nham, Lục Gia Huy học hành, cô ta làm việc. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, hai người chia tay. Sau nữa bởi vì một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, năm ấy hai mươi mấy tuổi qua đời.”

Vương đội đem tình huống biết được trước mắt nói sơ lược với bọn họ: “Liễu Kỳ có dáng vẻ tương tự Hoàng Mai Mai, nguyên nhân chính là vì điểm này, Lục Gia Huy mới có thể không màng tất cả mạo hiểm mà trở về.”

Nông thôn hai mươi năm trước, một đôi tiểu uyên ương.

Lúc trước có phải thật sự vì Phương Phương ngại Lục Gia Huy nghèo, mới làm Lục Gia Huy đi lên con đường này hay không, hết thảy Lục Gia Huy đều ngậm miệng không nói, bọn họ cũng không thể biết được.

Chỉ có điều nếu giới hạn đạo đức xuất hiện lệch lạc, vậy bất luận là nguyên nhân gì, cũng không thể trở thành cái cớ để phạm tội.

Đến tận đây, vụ trọng án buôn lậu thuốc phiện ngủ đông trong giới giải trí, lấy công ty kinh tế làm vật dẫn, hướng dẫn đông đảo nghệ nhân cùng với nhà đầu tư hít ma túy rốt cuộc được phá. Mười mấy thành viên cấp cao công ty sa lưới, càng nhiều ‘nhà dưới’ còn đang trong quá trình thanh lý.

Bản tin ngày mai sẽ dành ra phần lớn trang báo cùng với thời gian, đặc biệt kể lại chuyện này.

Hẳn sẽ gây ra một trận oanh động không nhỏ.

Chung quy thì sự kiện lần này lan đến hơn hai mươi diễn viên, hơn ba mươi nhà đầu tư, những người bán lẻ từ nhà đầu tư trở xuống lại vô số kể.

Mà lúc này, Thiệu Tư không rảnh suy nghĩ những việc đó, lúc hệ thống kích động chúc mừng hắn có 5 năm thọ mệnh tới tay, cũng không có phản ứng gì. Bởi vì hắn đang ở phòng y tế cục cảnh sát, để y tá giúp hắn khử trùng đơn giản cho miệng vết thương.

Một miệng vết thương thật dài, bắt mắt lại đường hoàng treo sau eo hắn.

Thiệu Tư nằm trên giường bệnh giản dị, cảm giác được quần áo bị người nhẹ nhàng vén lên, nhưng mà vén đến một nửa, liền bị lực cản. Bởi vì da thịt và vải dính vào nhau, không thể trực tiếp kéo ra, sẽ gia tăng trình độ xé rách của miệng vết thương.

Y tá nghiêng người, lấy từ trong khay ra một cái kéo nhỏ, tỉ mỉ cắt vải xung quanh miệng vết thương xuống, sau đó lại làm bước xử lý tiếp theo.

Lúc Cố Duyên Chu và Vương đội chạy tới, Thiệu Tư đang để trần sống lưng, mặt chôn trên gối, vòng eo sạch sẽ mảnh khảnh, vị trí nối liền với mông lõm xuống.

Từ trước đến nay hắn luôn không chịu được đau, có thể là vì da mềm, rất nhiều lúc chẳng hạn như bị đứt da linh tinh, Lý Quang Tông cảm thấy là việc nhỏ, hắn lại thật sự cảm thấy đau.

“Cậu có ổn không?” Cố Duyên Chu dẫn đầu đi vào.

Thiệu Tư nghe được âm thanh, hơi nâng mặt từ trên gối lên, vừa định khách sáo nói ‘tôi rất ổn’, nhưng mà khi cái nhíp trên tay y tá nhẹ nhàng dùng sức, xé một góc vải cuối cùng xuống, Thiệu Tư lại kêu to một tiếng: “Đau!”

Tay y tá run lên, bỏ mảnh vải vào một cái khay đựng khác, sau đó nói: “Ngại quá, tôi cố gắng nhẹ một chút.”

Cô nói xong, Thiệu Tư lại một lần nữa vùi đầu vào gối, miệng nói không có việc gì, tay lại rất thành thật mà nắm chặt rap giường không bỏ.

Vương đội đứng ở cửa tức giận nói: “Không cần, nặng một chút mới tốt, làm hắn nhớ lâu lâu xíu, xem lần sau còn dám xúc động như vậy không.”

“Không xúc động chờ mấy người chạy tới, phỏng chừng đều đã chết sạch rồi.” Thiệu Tư nghiêng đầu nhìn bọn họ, tóc che mặt, nghiêm túc nói, “Vương đội anh nên cho chúng tôi cờ thưởng mới đúng.”

“Cờ thưởng sẽ có, phê bình cũng không thể miễn.”

“Chuyện hôm nay, coi như các cậu gặp may mắn. Nhưng nếu lần sau lại đụng vào việc tương tự, ngàn vạn lần không thể áp dụng loại phương thức xông vào này. Nếu lúc ấy, bất luận một phân đoạn nào xảy ra vấn đề, chẳng hạn như cửa kính là thủy tinh chống đạn đập không vỡ, lại chẳng hạn như Liễu Kỳ chưa kịp mở cửa cho các cậu, hiện tại các cậu còn có thể yên ổn đứng ở chỗ này, Liễu Kỳ còn có thể yên ổn mà chạy ra sao?”

Quả thật, lúc ấy tình huống khẩn cấp, không chấp nhận được suy nghĩ quá nhiều. Vội vàng hành động, không hề có bố cục đáng nói.

Nơi đó khẳng định tồn tại rất nhiều vấn đề.

“Đương nhiên, chúng tôi cũng có lỗi.” Ngoài dự đoán, Vương đội khom lưng thật sâu với bọn họ, sau khi đứng dậy nói, “Khiến các cậu rơi vào nguy hiểm, là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu lúc ấy không phải quá mức tín nhiệm manh mối xe jeep màu đen, cũng không đến mức quên chuẩn bị thêm. Lúc trước chỉ quanh quẩn xung quanh đường Bàn Sơn, không có lên núi xem xét, là chúng tôi làm việc sơ sẩy.”

Rõ ràng Liễu Kỳ đã đưa ra phạm vi, rõ ràng phạm vi nhỏ như vậy.

Nhưng bọn họ cứ nghĩ quá nhiều, cho rằng Lục Gia Huy khôn khéo như vậy, chỉ lấy đường Bàn Sơn làm ngụy trang.

May mắn cuối cùng sự việc viên mãn, không có gây ra sai lầm lớn.

Cố Duyên Chu khom lưng đáp lễ với Vương đội: “Ngài không cần như vậy, lễ này tôi chịu không nổi.”

Thiệu Tư dùng cánh tay gối đầu, gật gật đầu: “Tôi cũng chịu không nổi, chỉ là hiện tại tôi cũng nhúc nhích không được, cái vái này thiếu trước đã, hôm nào vái trả cho ngài.”

Miệng vết thương của Thiệu Tư có hơi sâu, sau này cũng không biết có để lại sẹo hay không. Sau khi khâu lại đơn giản rồi dán băng gạc lên, y tá cho hắn một bình thuốc nhỏ, trợ giúp miệng vết thương khép lại, bảo hắn nhớ đổi thuốc.

“Ừm, biết rồi, cám ơn.” Thiệu Tư vừa định đứng dậy mặc áo, liền nhớ tới cái áo đã bị y tá một kéo cắt mất, “……”

Hắn trần thân trên, ngồi ở trên giường, gãi gãi đầu, tìm di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Quang Tông.

“Tổ tông à, thứ đó không thể đụng vào!” Lý Quang Tông nhận điện thoại, còn chưa nghe là chuyện gì, đã ồn ào, “Chú Cố của con thực sự sắp về tới rồi, con nhìn xem, đầy tường đều treo chú Cố của con kìa, con chậm rãi xem, thích xem bức nào thì xem bức đó.”

“…… Cố Sanh còn ở chỗ cậu hả?” Thiệu Tư mới vừa hỏi xong, đầu kia điện thoại quả nhiên xuất hiện giọng bé gái mềm mềm mại mại.

“Cho con chơi đi.”

“Bật lửa, con không thể chơi được ngoan nha.”

Lý Quang Tông dỗ người xong, lúc này mới có thời gian nói chuyện điện thoại với Thiệu Tư: “Ba à, các cậu trở lại chưa? Nam thần của tôi có đó không, bảo ảnh lại đây một chuyến đón Sanh Sanh đi đi……”

Thiệu Tư trộm đánh giá Cố Duyên Chu đang nói chuyện với Vương đội, nói: “Như vậy đi, cậu dẫn nó tới cục cảnh sát, thuận tiện mang cho tôi bộ quần áo, áo tôi rách rồi.”

Cố Duyên Chu và Thiệu Tư, hai người có việc đi ra ngoài. Ở cục cảnh sát, quần áo còn rách.

Lý Quang Tông xoay chuyển bốn cái manh mối này một lần ở trong đầu, sau đó khó có thể tin nói: “Các cậu dạo nhà chứa hả? Không thể chứ?”

“…… Chứa cái quỷ.” Thiệu Tư rất muốn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng hắn nghĩ nghĩ vẫn nhịn xuống, nói, “Cậu nhanh lại đây.”

Hắn nói điện thoại xong, y tá và Vương đội đều đã đi ra ngoài. Một mình Cố Duyên Chu còn đứng ở bên cạnh nhìn hắn.

Thiệu Tư: “……” Nhìn cái gì mà nhìn.

Nhưng mà, giây tiếp theo, Cố Duyên Chu đột nhiên bắt đầu cởi áo.

Anh cởi áo khoác ra ném cho Thiệu Tư: “Mặc trước đi.”

Cố Duyên Chu nói xong lại bổ sung: “Cậu có cái biểu tình gì thế? Không mặc cũng được, vậy cậu liền ở chỗ này đợi một mình đi, tôi đi ăn cơm.”

Ăn cơm.

Thiệu Tư muộn màng cảm thấy rất đói bụng.

Từ buổi chiều hắn kết thúc công việc đến bây giờ, đã là đêm khuya, chưa uống một giọt nước.

Vì thế Thiệu Tư tròng áo lên, đi theo anh cùng nhau ra ngoài kiếm ăn.

Áo Cố Duyên Chu với hắn lớn hơn một size, có hơi thùng thình, hắn xắn tay áo lên trên hai nấc, sau đó biếng nhác đi ra ngoài: “Cố Duyên Chu tôi nói với anh nha, gần đây có quán đồ cay Tứ Xuyên cũng không tệ lắm.”

Có thể là bởi vì đêm nay hai người cùng trải qua quá nhiều, thái độ giọng điệu của Thiệu Tư đối với Cố Duyên Chu không tự giác trở nên có chút tùy ý, lúc gọi anh cũng hô thẳng tên, không còn giống như trước, cứ đàn anh Cố đàn anh Cố mà kêu.

“…… Cậu như vậy còn ăn món cay Tứ Xuyên, ăn thanh đạm chút.”

Thiệu Tư không để bụng: “Như ngón tay có một vết thương nhỏ thôi.”

Cố Duyên Chu cười nhạo: “Thương nhỏ, khâu mười tám mũi, vừa rồi cậu còn kêu hệt như giết heo.”

Thiệu Tư: “……”

Cuối cùng hai người từ thông đạo ngầm đi ra ngoài, đến Lý Ký ăn một bát cháo.

Canh suông nước lã.

Hai người ngồi ở phòng thuê, chờ phục vụ đi rồi mới tháo khẩu trang xuống.

Thiệu Tư ăn hai ngụm, thừa nhận cháo này quả thật không tồi. Cũng có thể là vì lúc đói ăn cái gì cũng thơm.

Cố Duyên Chu ăn rất nhanh, ăn xong liền lau lau miệng, ngồi ở đối diện chờ Thiệu Tư.

Ăn đến cuối cùng, Thiệu Tư ngụm có ngụm không nuốt xuống, hắn dùng chiếc đũa quấy quấy cháo, hỏi một vấn đề nghẹn trong bụng thật lâu: “Hôm nay, vì sao anh lại đi cùng tôi?”

Nói là miễn cho hắn kéo chân sau cảnh sát, những lời này rõ ràng là đang nói bừa.

Cố Duyên Chu ngồi ở đối diện hắn, sau khi nghe thấy vấn đề này cũng không hề thay đổi sắc mặt. Lúc Thiệu Tư cho rằng anh sẽ không trả lời, Cố Duyên Chu đột nhiên trầm giọng nói: “Tối hôm đó lúc Dương Nhân Nhân gọi điện thoại cho tôi, tôi không để bụng. Nếu không phải công việc quá bận không có tâm tư miệt mài theo đuổi, vốn dĩ tôi có thể chú ý tới, cảm xúc cô ấy rõ ràng không đúng.”

“Hửm?” Thiệu Tư ngậm muỗng hỏi, “Cô ấy nói gì?”

Cố Duyên Chu giơ tay kéo kéo cổ áo, cả người dựa ra sau, dựa vào lưng ghế gỗ, hơi hơi khép mắt.

Câu nói kia vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

—— Anh Cố, cái ngày gặp được anh, em rất vui.

Cho nên Liễu Kỳ xảy ra chuyện, anh muốn đền bù.

Đền bù những chuyện lúc trước không có làm.

Thiệu Tư nghĩ, trước đó hắn tiếp cận Cố Duyên Chu, chính là muốn biết nội dung trò chuyện. Mà nội dung trò chuyện này cũng giống lúc trước hắn suy đoán, không hề có trợ giúp đối với vụ án.

Thiệu Tư im lặng chốc lát, đưa ra một câu an ủi cực kỳ cứng nhắc: “…… Đừng nghĩ quá nhiều, cô ấy sẽ không trách anh.”

Sau khi đề tài này lật qua, Cố Duyên Chu ngồi thẳng, đánh giá hắn nửa ngày, ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến độ Thiệu Tư ăn cũng không được tự nhiên.

Thiệu Tư nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, sờ sờ mặt: “Trên mặt tôi có gì hả?”

“Không có.” Cố Duyên Chu ý vị thâm trường nói, “Chỉ là cảm thấy, so với trước kia, cậu thay đổi không ít.”

“Trước kia?”

Thiệu Tư buông thìa, liếm liếm môi dưới: “Có một câu tôi đã sớm muốn hỏi, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không.”

Trên đường về cục cảnh sát, Thiệu Tư chỉ nghĩ đến câu nói của Cố Duyên Chu: năm năm trước, buổi lễ phim truyền hình.

…… Năm năm trước.

“Mình từng tham gia buổi lễ gì đó sao?”

Thiệu Tư đi bên cạnh Cố Duyên Chu, giẫm lá rụng vang sàn sạt, vẫn cứ không nghĩ ra, hắn duỗi tay túm túm góc áo Cố Duyên Chu: “Anh có thể nói rõ ràng chút hay không?”

Bọn họ đi rất nhanh, không hề phát hiện cách nửa con phố, có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi theo bọn họ.

Từ trong xe hơi màu đen chậm rãi lộ ra một cái camera, bí ẩn mà lại cẩn thận đặt trên cửa sổ xe, một bàn tay vươn ra điều chỉnh tiêu cự, sau đó camera phát ra một tiếng ‘tách’.

Hết chương 23.2

Một suy nghĩ 9 thoughts on “Nghe nói tôi kết hôn rồi [23.2]

  1. Chúc mừng hai ảnh đế ngày mai sẽ được lên trang nhất báo giải trí!! Để tui suy nghĩ cái tiêu đề báo thử nha: “Bất ngờ trước sự thật tin đồn hôn nhân của hai ảnh đế!! Đêm hôm dắt nhau dạo phố ăn tối và có cữ chỉ thân mật!!”

    Đã thích bởi 14 người

  2. Hế lô, ‘-‘ mấy cô cái suy đoán chương trước của tôi…ờm…ờ…..quên đi nha!

    P/s: Mai lên hotsearch ngồi nha 2 anh:))

    Thích

Bình luận về bài viết này