Đăng trong Cự tinh vấn đỉnh

Cự tinh vấn đỉnh [93.1]

CỰ TINH VẤN ĐỈNH

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Thể loại: trọng sinh, giới giải trí, phúc hắc độc miệng lạnh lùng mạnh mẽ công × thông minh thanh lãnh tiến tới siêu sao thụ

Số chương: 165 chương


Chương thứ chín mươi ba (1)

Sau khi trang weibo đoàn phim «Mê thành» đăng cái weibo tuyên truyền này, lập tức được không ít người chia sẻ.

Viên đạo, Bách Tích Văn, Nhâm Thư Chỉ, Mã Tề… nhân viên đoàn phim tự nhiên là chia sẻ ngay đầu tiên, ngay cả La Thiến cũng đăng nhập tài khoản của Dung Hủ, giúp cậu chia sẻ.

Lại nói, tài khoản của minh tinh phần lớn đều không có khả năng chỉ có mình mình quản lý sử dụng. Nói ví dụ như một ít weibo tuyên truyền phát ngôn, một ít weibo tuyên truyền tác phẩm, đều có thể trực tiếp giao cho trợ lý, người đại diện, thậm chí là đoàn đội PR chuyên nghiệp của mình đến vận tác.

Dung Hủ cũng rất thích đăng nhập weibo, tiến hành tương tác với fan, đăng ảnh tự chụp, nói chuyện phiếm. Đây đã xem như rất tốt, rất nhiều minh tinh căn bản không quản weibo của mình, toàn quyền giao cho đoàn đội PR xử lý. Có đoàn đội PR ở đó, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm ngôn luận, còn có thể giúp họ dựng hình tượng, hút fan đoạt top. Về phần ở sau lưng minh tinh rốt cuộc là dạng gì, thì nhóm fan liền hoàn toàn không biết.

Khi Dung Hủ thức dậy, lượng share weibo của «Mê thành» đã phá một vạn, nhóm fan đều hồ hởi bình luận bên dưới.

[ Ông chú bốn mươi có quan hệ gì với mị đâu, sáu bàn tay bị cắt đi lại không thể ăn. Chúng tôi muốn xem Dung Dung, nhìn Dung Dung! Ba mươi giây trailer căn bản là không đủ không đủ không đủ!!! Gõ bát kêu chủ nhà phát lương!!! ]

[ Ha ha ha ha, trang weibo phong cách lạ kỳ như thế, thật sự là trước không giống ai sau không ai giống. Nghiêm túc, chính trực đâu rồi, nhanh chóng trừ chân gà của biên tập! Có điều thêm cho stylist 1000…000 cái chân gà! Wuli Dung Dung thật đẹp trai ~ đẹp trai đến vô hạn! ]

[ Ngao ngao ngao đoạn trailer tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào, lần này hình như là Dung Hủ và Bách Tích Văn liên thủ, cùng bắt người xấu nhỉ? Thật feeling thật feeling ~ tạo hình của Dung Hủ thật trưởng thành, tôi thích nhất loại hình nhã nhặn nho nhã này, rạp chiếu phim ước hẹn ước hẹn! ]

Có minh tinh nghệ nhân chia sẻ, nick marketing cũng xuống nước bình luận, cái weibo này nhanh chóng chiếm được lượng lớn ánh sáng.

Trong đám bình luận và chia sẻ, dễ dàng nhìn ra nhất, chính là nhân khí của diễn viên.

Fan Dung Hủ chiếm cứ nửa giang sơn bình luận chia sẻ. Đầu tiên, trong các nick weibo có lượng share cao nhất, ngoại trừ vài minh tinh, chính là tài khoản fanclub chính thức toàn quốc của Dung Hủ. Tiếp theo, giữa trưa cùng ngày, cái tag #Dung Hủ Mê thành# liền lên hạng sáu bảng đề tài, là người duy nhất trong đoàn phim «Mê thành» lên bảng.

Viên đạo nhìn đến tình huống này, cũng cười toe toét. Lúc trước ông lựa chọn Dung Hủ, ngoại trừ ngoại hình phù hợp, diễn xuất qua cửa, đương nhiên còn coi trọng nhân khí của Dung Hủ. Đối với đại đạo diễn phim thương nghiệp như ông mà nói, quay một bộ phim đương nhiên là phải kiếm tiền, không kiếm tiền ai lại hao tâm tổn trí cố sức mà đóng phim.

Tư lịch của Dung Hủ trong đoàn phim là cạn nhất, nhưng nay nhân khí lại cao nhất, có cậu ở đây, «Mê thành» không thiếu độ sáng.

Vì thế trong sóng tuyên truyền thứ nhất, trong 30 giây trailer phim, Viên đạo cho Dung Hủ mười giây, Bách Tích Văn là tám giây. Có lẽ không có mấy fan sẽ tận lực đi tính xem nam thần nhà mình xuất hiện mấy giây, nhưng bọn họ sẽ nhìn thấy cảnh nam thần xuất hiện đặc biệt đẹp trai, bọn họ lại càng thêm cao hứng mà thảo luận và chia sẻ.

Đây là tình huống đoạn trailer phim, về phần poster chính thức đầu tiên, dùng phong cách độc thoại nội tâm tương đối khắc sâu.

Tất cả diễn viên chỉ đứng ở trước một bối cảnh thuần trắng, yên lặng nhìn màn ảnh, chọn dùng cận cảnh, chỉ lộ ra phần phía trên bả vai của mỗi diễn viên.

Dưới dạng màn ảnh này, diễn viên càng dễ dàng biểu hiện ra nội tâm nhân vật, đối với diễn xuất cũng có yêu cầu rất cao.

Ví dụ như nhìn đến poster Nhâm Thư Chỉ, bạn chỉ cảm thấy trong mắt cô ấy mang theo phẫn nộ, lại không rõ những thứ khác. Nhưng khi nhìn đến poster Bách Tích Văn, bạn có thể từ trên khuôn mặt kiên nghị của hắn nhìn ra một chút chính khí nghiêm nghị, cũng có thể nhìn ra hắn ngay thẳng bất khuất, thoạt nhìn chính là người đàn ông đích thực có thể cắn chặt răng, ăn hết đau khổ.

Đây là diễn xuất khác biệt, có thể làm cho người xem nhìn ra càng nhiều thứ.

Mà tấm ảnh đầu tiên đăng trên trang weibo, chính là poster Dung Hủ.

Dưới bối cảnh thuần sắc trắng này, một chàng trai tuấn mỹ thanh nhã đeo một cặp kính mắt gọng bạc, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn ảnh. Tay trái nâng lên, dùng một ngón tay đỡ hờ bên cạnh kính mắt, trong con ngươi trong suốt nhạt màu giống như phản chiếu một hồ nước sau, an tĩnh nhu hòa. Nhưng chính bởi vì quá mức an tĩnh, ngược lại khiến người ta cảm thấy có một chút lạnh lùng, lạnh lùng đến độ gần như lạnh lẽo.

Trên mặt Dung Hủ không có bất luận biểu tình gì, không nghiến răng nghiến lợi giống Nhâm Thư Chỉ, cũng không nhăn chặt mày như Bách Tích Văn. Nhưng khi cậu hạ mắt, cách một tầng thấu kính lạnh như băng nhìn bạn, bất cứ ai cũng cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, khó hiểu mà có chút lạnh lẽo.

Đương nhiên, đối với fangirl mà nói, quan trọng nhất vẫn là ——

[ A a a a a a a a Dung Dung thật đáng yêu! Dung Dung thật ngầu! Dung tinh anh cũng ngầu như vậy!!! ]

Lúc nhiệt độ tuyên truyền «Mê thành» từng bước một lên men, Dung Hủ đã đến đoàn phim «Trang hoa la», tự mình ký hợp đồng. Điểm sửa chữa mà La Chấn Đào đề xuất đều được tiếp nhận, suy xét đến sự thật là qua hai tuần nữa Dung Hủ sẽ đi ghi hình, từ hôm nay trở đi đoàn phim sẽ quay cảnh của Dung Hủ trước, quay cho xong cảnh của cậu.

Việc này không nên chậm trễ, ký hợp đồng xong, Dung Hủ liền đi đổi trang phục diễn, trang điểm.

Chờ cậu trang điểm xong đi ra, vị diễn viên gạo cội diễn vai hoàng đế kia cũng đổi tạo hình xong. Lão nhân gia vốn là bộ dạng hiền lành hòa ái, bị thợ trang điểm khéo tay biến hóa, trên mặt lập tức có thêm vẻ bệnh hoạn, nhìn qua gầy trơ cả xương, dáng vẻ bệnh nguy kịch.

Ngày hôm qua lão diễn viên này về khách sạn quá sớm, cũng không có nhìn thấy Dung Hủ, hiện giờ hai người mới vừa gặp mặt, Lưu lão lập tức giới thiệu hai người quen nhau.

Nhưng mà, nói đến cũng khéo, Dung Hủ vừa mới vươn hai tay ra, có lễ phép chào hỏi, lão diễn viên kia đã ôn hòa mà cười cười, cũng lấy hai tay cầm tay Dung Hủ, nói: “Tuần trước mới vừa nghe Kiến Văn nói, ổng rất thưởng thức cậu. Lần đó sau giải Chuông Vàng, ổng nói tính tình cậu rất tốt, ở trước mặt tôi khen cậu một trận.”

Dung Hủ khẽ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía lão tiền bối này.

Chu Kiến Văn là lão diễn viên nổi tiếng trong giới, chỉ có một lần cùng xuất hiện với Dung Hủ, chính là giải Chuông Vàng đoạn thời gian trước, ông ấy tự mình trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cho Dung Hủ. Khi đó lão tiền bối ở trên sân khấu khen Dung Hủ vài câu, Dung Hủ chỉ tưởng đối phương có chút thiện cảm với mình, lại không nghĩ rằng, đối phương lại đem chuyện của mình nói với bạn bè.

Nhưng bất luận như thế nào, thường xuyên qua lại, hai bên liền quen thuộc.

Lưu lão cười nói: “Nếu lão Trần ông đã biết Dung Hủ, tôi đây cũng không giới thiệu với ông quá nhiều. Hai người đối diễn với nhau nhiều nhất, có thời gian có thể đối diễn nhiều nhiều. Tiểu Dung người ta hai tuần sau đã phải rời khỏi đoàn phim, hiện tại nắm chặt thời gian quay cảnh của cậu ấy, tranh thủ một lần liền qua.”

Dung Hủ mỉm cười gật đầu, lão diễn viên cũng cười đáp ứng.

Vì thế lúc tổ đạo cụ chuẩn bị cảnh, Dung Hủ vẫn luôn đối diễn với tiền bối.

Tần Trình cách đó không xa: “…”

Từ Tấn mới vừa nói chuyện phiếm với người sản xuất trở về, đột nhiên nhìn đến sắc mặt Tần Trình đen thùi, theo tầm mắt hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy được cảnh tượng Dung Hủ và Trần Phong trò chuyện với nhau thật vui.

Từ Tấn là người như thế nào? Rất khôn khéo, liếc mắt một cái liền hiểu rõ ngọn nguồn.

Hắn ta cười ha ha, ngồi ở ghế bên cạnh, nói rằng: “Cái này không phải bình thường sao, cậu và Dung Hủ chỉ đối diễn có mấy cảnh, Thái tử gia người ta mỗi lần xuất hiện, nếu không phải đang thống trị triều chính, thì chính là đang hầu hạ người cha bệnh nặng. Cậu ta không đối diễn với Trần Phong, chẳng lẽ còn đối diễn với cậu?”

Tần Trình chậm rãi nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm liếc Từ Tấn một cái.

Thân thể đột nhiên run lên, ý cười trên mặt Từ Tấn lập tức cứng đờ, tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên. Hắn nhanh chóng ho khan một tiếng, bổ sung cho mình: “Có điều… có điều vậy cũng không có gì, tôi biết cậu thầm mến người ta, có chung quy vẫn tốt hơn không có, ít nhất hiện tại cùng một đoàn phim, cậu có thể đi bắt chuyện, thân cận.”

Tần Trình cũng không có đem chuyện hai người kết giao nói cho Từ Tấn, đồng dạng, Dung Hủ cũng không có nói cho La Chấn Đào.

Tần Trình là nhất thời không nhớ tới chuyện này, Dung Hủ thì trái lại suy xét rất nhiều phương diện, cảm thấy nếu nói cho La Chấn Đào, khả năng sẽ có chuyện khác phát sinh. Chẳng hạn như cậu còn nhớ rõ, lúc trước La Chấn Đào biết mình và Tần Trình quan hệ thực tốt, từng nghĩ có nên mượn danh khí Tần Trình, trải đường cho Dung Hủ hay không.

Lấy việc mưu lợi mà nói, La Chấn Đào càng giống một thương nhân đủ tư cách, hắn và Dung Hủ có quan hệ tốt là không sai, nhưng phương thức hai người xử sự lại có một ít khác nhau.

Nói ngắn lại, trong khoảng thời gian ngắn, Dung Hủ không tính toán nói cho La Chấn Đào.

Cách đó không xa, Dung Hủ và Trần lão đối diễn, tiếng cười không ngừng. Mà bên này, Tần Trình một mực yên lặng xem kịch bản, ngẫu nhiên bị chỉ đạo võ thuật kêu qua dạy một ít động tác kỹ xảo, ngẫu nhiên lại có diễn viên khác tìm đến hắn nói chuyện, đối diễn.

Trong «Trang hoa la», nam chính Khổng Triều do Tần Trình sắm vai, là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ; nữ chính lại là con gái một vị tội thần, tên là Thịnh Tương Quân, do ảnh hậu Hoàng Lôi nổi tiếng Hoa Hạ thủ vai.

Những huynh đệ Cẩm Y vệ ly kỳ chết đi đều là đi chấp hành một nhiệm vụ áp giải tội thần, chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, bọn họ mới từng người chết đi. Vị tội thần kia phạm tội thông đồng với địch phản quốc, được Cẩm Y vệ bí mật áp giải từ Phúc Kiến về kinh thành. Cuối cùng tội thần bị lăng trì xử tử, người nhà của ông đều bị chém đầu thị chúng, quả thật là diệt cửu tộc.

Thịnh Tương Quân là huyết mạch cuối cùng của Thịnh gia, cô được gia nhân đưa đến kỹ viện ẩn thân, lúc này mới tránh thoát một kiếp. Mặc cho ai cũng sẽ không tin được, danh môn văn thần lại nấp trong kỹ viện. Tú bà kỹ viện đó trước kia từng chịu ân cứu mạng của Thịnh lão tiên sinh, lúc này mới liều mạng, giấu Thịnh Tương Quân.

Thịnh Tương Quân đương nhiên không tin cha mình phản quốc, phụ thân của cô là đại nho đương thời. Thịnh gia ba đời trung lương, Các lão hai triều, phụ thân và đương kim Thánh Thượng còn là tình nghĩa từ nhỏ lớn lên, sao có thể thông đồng với địch phản quốc?

Vì thế sau khi Thịnh Tương Quân phát hiện dường như có người đang tra vụ án của phụ thân, cô vốn dĩ thông tuệ, chậm rãi tìm được Khổng Triều.

Vì sao những Cẩm Y vệ tham dự vụ án Thịnh các lão, cuối cùng lại từng người chết đi?

Vì sao Thịnh các lão mấy chục năm trung thành và tận tâm, đột nhiên sẽ phản quốc?

Cả bộ phim khai triển quay quanh nút thắt này, đối diễn với Tần Trình nhiều nhất, chính là Hoàng Lôi.

Hoàng Lôi năm nay ba mươi lăm tuổi, lớn hơn Tần Trình ước chừng tám tuổi, đã sớm lập gia đình sinh con, không có khả năng gây ra scandal gì. Nhưng hôm nay lúc cô đối diễn với Tần Trình, lại kinh ngạc phát hiện, đối phương thất thần nhiều lần.

Sau đó Hoàng Lôi kinh ngạc nói với trợ lý của mình: “Tần Trình làm sao vậy?”

Hoàng Lôi không có hứng thú gì với trai đẹp, nhưng trợ lý của cô chính là fan trung thành của Tần Trình. Vừa nghe lời này, trợ lý lập tức hỏi: “Tần thần làm sao?!”

Hoàng Lôi bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhìn bộ dạng hưng phấn của em kìa, em thích Tần Trình như vậy hả? Nếu thích như vậy, sao không phát hiện, hôm nay Tần Trình có chút không nhập tâm, lúc đối diễn thiếu chút nữa đọc sai lời thoại?”

Tiểu trợ lý mở to hai mắt, không dám tin nói rằng: “Chị Hoàng, không thể nào đâu? Em thấy trạng thái Tần thần vô cùng tốt mà, lời thoại nói thực tốt, cảm xúc cũng rất đúng chỗ, em ở bên cạnh cũng sắp nhập diễn rồi, vẫn đẹp trai như vậy.”

Hoàng Lôi: “… Chị không nên hỏi em.”

Ở trong mắt fangirl, nam thần cho dù hắt xì, vậy cũng là cái hắt xì đẹp trai nhất thiên hạ.

Cùng lý lẽ, trong mắt người đàn ông nào đó, thiếu niên nhà mình dù té ngã một cái, vậy cũng là dễ nhìn nhất thiên hạ… a cái này không đúng, hắn tuyệt đối sẽ không để Dung Hủ té ngã!

Đương nhiên, nếu Dung Hủ có thể đến đối diễn với hắn, đừng cứ luôn cùng một chỗ với Trần lão, vậy thì càng tốt hơn.

Chờ đến giữa trưa, tổ đạo cụ, tổ ánh sáng đều chuẩn bị hoàn tất, Dung Hủ chính thức quay cảnh dầu tiên sau khi mình vào đoàn phim «Trang hoa la».

Trần lão trực tiếp nằm ở trên giường, áo ngủ màu vàng bằng gấm đắp trên người ông, giấu kín thân thể không tính là gầy của ông, chỉ lộ ra mặt. Nhất thời, người này càng có vẻ hấp hối, gần đất xa trời.

Mười mấy cái máy quay từ mỗi một phương hướng nhắm ngay phim trường, trong tẩm cung hoa mỹ tinh xảo này, Trần lão nằm trên long sàng, Dung Hủ an vị bên cạnh long sàng. Những nhân viên công tác còn lại đều vây quanh phim trường, chờ một cảnh kết thúc, lại bổ trang quay cảnh thứ hai.

Lưu lão xác nhận với tổ camera xong, phất tay hô: “Action!”

Ngay sau đó, Dung Hủ cầm lên bát ngọc đặt ở trên bàn thấp.

Cảnh này ánh sáng vô cùng kỳ diệu, trong màn ảnh, rõ ràng những cảnh tượng khác đều rất sáng, nhưng trên người Dung Hủ lại khó hiểu mà có một chút ảm đạm. Cậu cùng với long sàng kia bị bao phủ trong một cái bóng không dễ dàng phát hiện, có vẻ áp lực nặng nề.

Thái tử điện hạ là quốc quân kế nhiệm của Đại Minh, y trẻ tuổi tuấn mỹ, y chăm lo việc nước.

Từ hai năm trước hoàng đế ăn lầm đan dược dẫn đến bệnh nặng, Thái tử bắt đầu giám quốc. Đối nội, y hiếu thuận hoàng đế, mỗi ngày đều sẽ tự mình hầu hạ hoàng đế uống thuốc, thậm chí theo sát bên người hoàng đế. Đối ngoại, y có hùng tài đại lược, Đại Minh dưới thống trị của y gọn gàng ngăn nắp, dân chúng an cư lạc nghiệp, kẻ thù bên ngoài không dám xâm phạm, đại thần trong triều đều khen không dứt miệng với vị Thái tử này.

Lúc điện ảnh mới vừa mở đầu, liền có một nhóm trẻ em nô đùa ở bên đường hát đồng dao, trong đó có một câu ——

『 Đông có ngọc đẹp, dân có gạo ăn. 』

Đông chính là chỉ Đông Cung, ngọc đẹp chính là chỉ Thái tử Chu Mặc Lang. Có Thái tử, dân chúng mới có thể sống tốt như vậy, mới có thể có cơm ăn.

Vì thế hơn phân nửa nội dung đầu phim, Chu Mặc Lang quả thực chính là một người hoàn mỹ. Y có một bề ngoài không thể soi mói, phong tư trác tuyệt, làm người ta thần phục; y lại có một trái tim nhân quân, ai cũng tin tưởng, chỉ cần Thái tử đăng cơ, Đại Minh tất nhiên sẽ có một phong cảnh thịnh thế.

Mà hiện giờ, Dung Hủ phải sắm vai chính là một Thái tử hoàn mỹ.

Cảnh này rất đơn giản, chính là Chu Mặc Lang đút thuốc cho hoàng đế, hoàng đế phun ra toàn bộ, nôn hết trên quần áo Thái tử. Nhưng mà, Thái tử lại không có một chút vẻ giận, ngược lại cung kính chà lau vết bẩn cho phụ thân, tự trách nói rằng: “Nhi thần sai rồi, chưa từng phát hiện thân thể phụ hoàng khó chịu.”

Con trai như vậy, cha nào không thích?

Trong camera, Dung Hủ hạ mắt, mày nhíu lại, giống như thật sự đang tự trách mình.

Rất nhiều nhân viên công tác nhìn dáng vẻ cậu tự trách như vậy, nhịn không được đều có chút đau lòng.

“Sau khi tôi già nếu như bị bệnh, con trai có thể chăm sóc tôi như vậy, nhẫn nhục chịu khó, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”

“Dung Dung thật sự rất đẹp, cậu ấy chính là mặt điện ảnh mà, vừa rồi tôi xem hình ảnh trên camera, thật quá dễ nhìn.”

“Nói đạo lý, Thái tử tốt như vậy, dù không phải là con trai của mình… tôi cũng bằng lòng để cậu ấy làm hoàng đế.”

Không sai, tất cả chân tướng của bộ phim «Trang hoa la» này, kỳ thật chỉ có một: ly miêu đổi Thái tử.

Thịnh các lão thông đồng với địch phản quốc, là bị tội oan, bởi vì ông biết được bí mật không nên biết. Những Cẩm Y vệ chết đi, cũng là bởi vì Thịnh các lão lén lút đem bí mật nói cho một người trong đó, nếu không biết là người nào, vậy liền giết toàn bộ, nhất nhất diệt khẩu.

Khổng Triều phát hiện mờ ám, một lòng muốn tra chân tướng, như vậy… ngươi liền đi chết đi.

Cùng chết với Thịnh Tương Quân đi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, chỉ có người chết mới không biết nói.

Cảnh đầu của Dung Hủ quay hết sức thuận lợi, vốn dĩ Lưu lão còn có chút lo lắng, chỉ sợ Dung Hủ không thích ứng được tiết tấu của đoàn phim.

Trong giới cũng không phải không có loại diễn viên này, lúc thử vai biểu hiện rất tốt, nhưng mà vừa vào diễn, liền khó hiểu mà luôn NG. Có thể là vì chỉ cần đối diễn với người khác, bọn họ liền khẩn trương, không có biện pháp phát huy. Nhất là điện ảnh chế tác lớn, áp lực tâm lý của diễn viên càng lớn, càng dễ dàng phát sinh sai lầm.

Cả ngày, Lưu lão đều quay nội dung “Thái tử chăm sóc hoàng đế”.

Thậm chí có thể nói, loại nội dung này quay đến giữa trưa ngày hôm sau, mới hoàn toàn chấm dứt, có thể đổi nội dung khác để quay.

Ngày thứ hai sau khi vào đoàn phim, Dung Hủ liền có phòng của mình, không cần chen một cái giường với Tần Trình nữa.

Mỗi người trong đoàn phim đều cho rằng đây là lẽ đương nhiên, người đàn ông nào dó cho dù có ý kiến, cũng không cách nào nói ra. Hắn cũng rất muốn đi tìm Dung Hủ nghiên cứu “kịch bản overnight”, nhưng mà nào có biện pháp, hắn và Dung Hủ hiện nay không mấy cảnh đối diễn, ngay cả lấy cớ đối diễn cũng không thể.

Vì thế, Tần Trình chỉ có thể buổi tối gửi gửi tin nhắn với thiếu niên nhà mình, nhưng mà chưa nói được mấy câu, Dung Hủ liền muốn nghỉ ngơi  ——

Mấy ngày nay quay đều là cảnh của Dung Hủ, ban ngày ai cũng có thể nghỉ ngơi, chỉ mình cậu vẫn không có thời gian nghỉ ngơi.

Tình huống như vậy duy trì mải đến ngày thứ năm.

Năm ngày này, Dung Hủ quay xong tất cả cảnh triều chính của Chu Mặc Lang. Cảnh Thái tử ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, cảnh Thái tử chăm sóc hoàng đế, cảnh Thái tử vào triều…

Hết chương 93.1

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Cự tinh vấn đỉnh [93.1]

Bình luận về bài viết này