Đăng trong Quần áo thủy thủ và giày chơi bóng màu trắng

Quần áo thủy thủ [38]

☆38: Vợ chồng và bắt nạt người khác

Nơi Vương Đại Hải chở họ đến là một tiệm ăn nổi tiếng về món cua, bởi Vương Tiểu Khê từ nhỏ đã thích ăn cua, cho nên tiệm này hai anh em họ thường đến, Vương Đại Hải trưng cầu ý kiến của Lý Lan Phong và Thẩm Ngôn, thấy không có ai phản đối liền lái xe đến đây.

Cuối tháng tư còn chưa đến mùa ăn cua ngon nhất, trong tiệm không có sẵn cua cái, nhưng cua đực cũng vẫn thơm ngon giống thế, sau khi món ăn chiêu bài mang lên, bốn người mỗi người lấy một con cua động thủ lột vỏ. Tốc độ xử lý loại đồ ăn có vỏ này của Vương Tiểu Khê luôn tương đối chậm, thường là người khác đều đã ăn xong hai ba con cậu vẫn còn đang chiến đấu với con thứ nhất, Vương Đại Hải liền nghĩ trước tiên lột giúp em trai xong rồi mình lại ăn. Như thường ngày, Vương Đại Hải dùng công cụ chủ quán cung cấp tỉ mỉ cạy thịt cua ra, dùng muỗng nhỏ múc gạch cua bỏ vào trong mai cua, cuối cùng lại rưới thêm nước gia vị chiêu bài của tiệm, lên tiếng muốn đưa sang hướng em trai: “Em ăn cái này lột xong rồi nè…”

“Ây.” Động tác của Vương Tiểu Khê hơi ngưng lại, nhìn con cua Lý Lan Phong mới vừa lột xong giúp cậu trong đĩa ăn, nói, “Anh ăn đi.”

“A, em có rồi à.” Vương Đại Hải cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng bởi không nghĩ theo một hướng khác, cho nên nhất thời cũng không nói ra được cụ thể là không thích hợp chỗ nào, chỉ cảm thấy bạn học Lý này không khỏi quá tốt, đây há lại là quan hệ bạn tốt, sắp đuổi kịp Lôi Phong luôn rồi. Vương Đại Hải đang suy nghĩ, khóe mắt bỗng nhiên thoáng thấy Thẩm Ngôn một mình yên lặng ăn cua, cảm thấy dường như cậu bạn nhỏ hơi bị lạnh nhạt, rõ ràng cậu nhỏ tuổi nhất, nhưng trên bàn lại không ai chăm sóc cậu, bàn tay treo ở giữa không trung liền xoay sang góc khác.

Theo một tiếng coong nhẹ vang lên, một cái mai cua rơi vào đĩa ăn của Thẩm Ngôn, thịt cua và gạch cua trong mai cua xếp thành một ngọn núi nhỏ, giọng nói trầm thấp hàm hậu của Vương Đại Hải truyền tới từ bên cạnh: “Bạn học em ăn cái này đi, lột xong rồi.”

Thẩm Ngôn chậm rãi mở to mắt, xoay mặt nhìn về phía Vương Đại Hải.

Cậu không thiếu tiền thì không thiếu tiền, nhưng từ sau khi mẹ ruột chạy trốn với người ta, cậu vẫn luôn không ai thương không ai yêu, cha giận chó đánh mèo, ngoại trừ đưa tiền thì cái gì cũng không quản, nếu nhất định muốn nói, thì bảo mẫu dùng tiền thuê tới đối xử với cậu còn để bụng hơn là cha đối với cậu, cho nên trong lúc nhất thời Thẩm Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh.

Vương Đại Hải thấy cậu cứng đờ, vội giải thích: “Anh dùng công cụ lột, không có chạm tay vào, em ăn đi, anh cũng hay làm cho em trai anh.”

“Không phải ý đó, ” Thẩm Ngôn nhoẻn miệng cười, để biểu thị là mình không chê, vội gắp một đũa thịt cua, lễ phép nói câu cám ơn ca ca, đôi mắt long lanh rực sáng.

Vương Đại Hải chợt không khỏi cảm thấy phấn chấn, nhất thời cảm thấy mình còn có thể lột thêm mười con cua nữa!

Vương Tiểu Khê đả thông huyệt gay đánh giá Thẩm Ngôn chốc lát, bỗng nhiên để đũa xuống cúi đầu lộc cộc gõ chữ, mấy giây sau, điện thoại Thẩm Ngôn vang lên tiếng thông báo wechat.

Thẩm Ngôn cầm lấy nhìn, là Vương Tiểu Khê gửi tới, chỉ một câu, đấm thẳng vào linh hồn —— “Anh trai anh có phải là loại hình em thích không?”

Thẩm Ngôn: “… Tại sao lại hỏi cái này?”

Vương Tiểu Khê: “Sợ em nghĩ bậy nghĩ bạ á, vốn dĩ thành tích của em đã rất rầu rồi, lại không có lòng dạ học hành nữa.”

Vương Tiểu Khê khá có lòng tin với sức hấp dẫn của Vương Đại Hải độc thân hai mươi chín năm, anh cậu tuy liếc nhìn một cái thì hơi thô chút, nhưng chỉ cần ở chung một đoạn thời gian thì sẽ phát hiện Vương Đại Hải tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu cho vị trí ông xã. Thẩm Ngôn thích nam, hơn nữa chín mươi chín phần trăm là thụ, lúc trước Vương Tiểu Khê không nghĩ nhiều, nhưng mới nãy nhìn thấy hình ảnh Thẩm Ngôn và anh cậu hòa hợp ở chung, mới đột nhiên nhận ra để Thẩm Ngôn với Vương Đại Hải ở cùng nhau hình như… không thích hợp lắm.

Thẩm Ngôn cong môi: “Chỉ là sợ em nghĩ bậy nghĩ bạ thôi à?”

Vương Tiểu Khê: “Không thì còn có thể sợ cái gì, em còn có thể ăn ông anh của anh hả, rốt cuộc là hắn có phải kiểu em thích hay không?”

Thẩm Ngôn cười cười, đầu tiên là thẳng thắn gõ chữ “phải”, nhưng mà suy nghĩ chốc lát, lại mang theo tâm tình tương tự với việc “ở trước mặt nhà trường công bố mình không có hứng thú với chơi game”, cẩn thận bỏ thêm chữ “không” ở phía trước.

Thẩm Ngôn: “Không phải.”

Thẩm Ngôn: “Nếu như yêu đương, em khá là thích loại hình xinh xắn.”

Vương Tiểu Khê gửi một sticker hoài nghi, nói: “Thế nhưng em kêu anh là ca, lại kêu anh hai anh là ca ca… hửm?”

Dù sao thì bản thân Vương Tiểu Khê chỉ có lúc cua trai mới kêu người khác là ca ca thôi!

Thẩm Ngôn thong dong giải thích: “Anh ấy lớn hơn em nhiều lắm, em cảm thấy gọi ca ca càng có vẻ tôn trọng, gọi ca hình như có chút tùy ý.”

Vương Tiểu Khê thả trái tim xuống một nửa, như một trưởng bối đốc xúc: “Được thôi, em ráng học cho giỏi, tranh thủ năm sau vào làm đàn em của anh, tuyệt đối đừng yêu sớm nha.”

“Bạn học à em dùng bữa đi, đừng câu nệ.” Lúc này, Vương Đại Hải nở nụ cười hàm hậu dùng đũa sạch gắp miếng sườn vào đĩa thức ăn của Thẩm Ngôn, mắt anh tốt, lúc gắp đồ ăn vừa nghiêng đầu liền không cẩn thận thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Thẩm Ngôn, lúc này hai câu trò chuyện ban đầu của hai người đã bị sticker đẩy lên, Vương Đại Hải bắt đầu nhìn thấy từ chỗ “nếu như yêu đương, em khá là thích loại hình xinh xắn”, anh không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ là trong tích tắc đột nhiên không kịp chuẩn bị mà thu được hai tin tức.

Một, Thẩm Ngôn tìm đối tượng thích loại hình xinh xắn.

Hai, Thẩm Ngôn cảm thấy tuổi tác anh quá lớn, cho nên gọi ca ca lấy làm tôn trọng.

Theo lý thuyết thì cái này không có gì không đúng, Thẩm Ngôn thích yêu đương với kiểu người thế nào không hề liên quan tới Vương Đại Hải anh, còn nữa, anh quả thực lớn hơn Thẩm Ngôn mười hai tuổi, không sai chỗ nào, cơ mà Vương Đại Hải lại không khỏi cảm thấy không vui lắm.

Thẩm Ngôn nhận thấy Vương Đại Hải xoay sang, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, lễ phép nói: “Cám ơn ca ca, em tự gắp được rồi.”

“Đừng khách khí.” Đàn ông cứng Vương Đại Hải không hề dính líu tới hai chữ xinh xắn xoay đầu về, cúi đầu ăn đồ ăn.

Cơm nước xong, Vương Đại Hải đưa em trai với người bạn tốt bụng có thể so sánh với Lôi Phong của em trai về tiểu khu đối diện trường học, lại dắt Thẩm Ngôn về nhà.

Vào cửa nhà, Vương Đại Hải dẫn Thẩm Ngôn dạo quanh một vòng, trong nhà là hai phòng ngủ một thư phòng, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ở phòng khách có thể nhìn thấy mặt sông cách đó không xa, phong cảnh rất tốt.

“Thư phòng này em tùy tiện dùng, anh rất ít dùng.” Vương Đại Hải triển lãm thư phòng cho Thẩm Ngôn xem, “Em ở phòng này làm bài tập đi, bàn to.”

Thẩm Ngôn nhìn thấy máy tính trên bàn thư phòng, ánh mắt sáng lên, tâm tính ham chơi bị khơi dậy, khách khí hỏi: “Bình thường em có thể dùng máy tính không?”

Giọng điệu ngoan ngoãn này sắp sửa nhào nát trái tim cây khô gặp mùa xuân của Vương Đại Hải, Vương Đại Hải gật đầu liên tục, vội vội vã vã nói: “Có thể có thể! Em tùy tiện dùng, ngày thường anh không có dùng tới, chỉ xử lý chút văn kiện gì đó thôi, mật mã khởi động máy là 0625.” Dừng một chút, Vương Đại Hải hàm hậu bổ sung, “0625 là sinh nhật anh.”

“Ồ, là cung cự giải.” Thẩm Ngôn nói, “Khó trách, người cung cự giải thích chăm sóc người nhà.”

“Phải, em nói rất chuẩn.” Vương Đại Hải cười, “Em trai anh luôn nói anh bị nghiện chăm sóc người ta.”

Mặt mày Thẩm Ngôn cong cong, bỗng nhiên nhích sát vào Vương Đại Hải một bước, Vương Đại Hải nhìn gương mặt tinh xảo kia dán về phía mình, hô hấp cứng lại. Anh đang khẩn trương, bỗng nhiên cảm thấy tóc bị phất qua nhẹ nhàng, đầu ngón tay Thẩm Ngôn khều một nhúm bông liễu nhỏ nhung nhung nói: “Trên đầu dính lông này.”

Vương Đại Hải ồ một tiếng, có chút không lễ phép nhưng lại không có cách nào tự kiềm chế mà nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn, nghĩ thầm cậu bạn nhỏ này quá đẹp, so được với tiểu Khê luôn.

Thẩm Ngôn xoa xoa bông liễu trên tay, chính thức nói lời cám ơn với Vương Đại Hải: “Cám ơn anh cho em ở lại đây, bằng không em thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”

“Không có gì.” Vương Đại Hải vội vàng xua tay, “Đây đều là việc nhỏ, nhưng nếu có cơ hội thì em vẫn nên cố gắng giao lưu với người nhà cho tốt, người một nhà không có gì mà không nói được cả.”

Vẻ mặt Thẩm Ngôn cô đơn, đuôi hồ ly ủ rũ lắc lắc, rũ mắt nói: “Được.”

Động tác Vương Đại Hải vụng về quay người lại: “Bạn học à em cứ tự nhiên đi, anh đi rửa mặt đã.”

Dứt lời, bước chân Vương Đại Hải cứng đờ đi vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước sang mức lạnh nhất, dùng dòng nước lạnh lẽo hung hăng vốc hai phát lên gương mặt tỏa nhiệt.

Lúc Vương Đại Hải đứng dậy lau mặt, Thẩm Ngôn vừa vặn ló đầu vào, dáng vẻ như cũng muốn dùng phòng vệ sinh, hai người bốn mắt giao nhau chốc lát, tầm mắt Thẩm Ngôn liền lơ đãng rơi vào khăn mặt của Vương Đại Hải —— cái khăn lông ấy tương đối cũ, tuy Vương Đại Hải thích sạch sẽ, vẫn định kỳ giặt khăn mặt, nhưng hàng dệt một khi đã cũ thì màu sắc vẫn khó tránh khỏi có vẻ tối tối. Nhận ra được Thẩm Ngôn đang nhìn cái gì, tay Vương Đại Hải thả khăn mặt lên trên giá chợt dừng lại, xuất phát từ một loại tâm thái quỷ dị nào đó mà chính mình cũng không cách nào giải thích, anh đột nhiên cuộn cuộn cái khăn cũ hôm qua mới vừa tẩy trắng, còn tản ra mùi nước khử trùng, ném vào trong sọt rác.

Vẻ mặt Thẩm Ngôn mờ mịt nhìn cái khăn cũ bị vứt bỏ trong sọt rác: “…”

“Vừa lấy khăn mới cho em anh đã bắt đầu nghĩ, cái của anh cũng nên đổi rồi.” Vương Đại Hải nói, mở hộc tủ dưới đài rửa mặt lấy ra hai cái khăn mới màu sắc khác nhau, vẻ mặt trấn định hỏi, “Em muốn màu nào?”

“A, màu xanh lam đi.” Thẩm Ngôn chỉ chỉ.

Vương Đại Hải treo hai cái khăn mới lên giá treo khăn mặt, bước nhanh đi ra khỏi phòng vệ sinh, đến huyền quan đổi luôn đôi dép lê đã hỏng một chỗ nhưng cũng không hề ảnh hưởng việc đi lại trên chân mình.

Mình sao thế này… Vương Đại Hải nghĩ lại hành vi có chút thất thường của mình hôm nay, cảm thấy có thể là mình sợ làm em trai mất mặt trước mặt bạn của em trai, càng nghĩ càng cảm thấy giải thích như vậy rất ok, liền yên lòng.

Trong phòng ngủ, Thẩm Ngôn lấy chút ít hành lý của mình ra từ trong cặp sách sắp xếp xong, rút ra hai quyển bài tập đi đến thư phòng, cũng quyết đoán mở máy vi tính lên…

“Mình tải cái client* đã.” Thẩm Ngôn tự lẩm bẩm, “Chờ mình tải client xong thì bài tập cũng làm xong.”

*Client: phần cứng hoặc phần mềm máy tính truy cập dịch vụ do máy chủ cung cấp.

Năm phút sau, Thẩm Ngôn mở sách bài tập toán ra làm bài, hai môn toán học và vật lý cậu còn có thể qua loa kéo điểm, còn thành tích mấy môn còn lại đều tương đối sốt ruột, cho nên lúc làm bài tập cậu cũng theo thói quen làm hai môn thuận tay trước, môn khác làm không xong thì chép của bạn học, cứ tuần hoàn ác tính như vậy, thành tích càng ngày càng gay go.

Bài tập toán của Thẩm Ngôn còn chưa làm xong, máy tính đã truyền đến một tiếng đinh thông báo download xong xuôi, Thẩm Ngôn đạp chân, trượt ghế xoay tới trước máy tính, đôi mắt sáng rỡ, vừa khởi động game vừa đổ thừa: “Tốc độ mạng download nhanh quá mà, quấy rầy kế hoạch của mình.”

Acc của Thẩm Ngôn cũng đập không ít tiền, trên người chỉ có ba trang bị không phải màu cam, Thẩm Ngôn tràn đầy phấn khởi xoa xoa tay, đang định đến chiến trường thu gặt đầu người một vòng, khung trò chuyện mật lại bỗng nhiên nhảy ra một tin.

Tôi cực kỳ hung ác: “Em làm bài tập xong chưa?”

Thẩm Ngôn kiên trì nói dối: “Xong rồi.”

Tôi cực kỳ hung ác: “Xong cái cục cớt.”

Thẩm Ngôn: “…”

Tôi cực kỳ hung ác: “Nếu em onl lúc 8h tối thì anh còn tin, hai giờ rưỡi chúng ta cơm nước xong, em về nhà đến giờ cũng chỉ mới hai tiếng, em có thể làm xong cái gì?”

Thẩm Ngôn: “Anh ơi em chơi nửa tiếng thôi! Nửa tiếng!”

Tôi cực kỳ hung ác: “Làm xong chơi tiếp! Không thì nửa tiếng của em liền biến thành dương vô cực!”

Thẩm Ngôn còn muốn ăn vạ thêm, lại thấy Vương Tiểu Khê đăng thông báo lên kênh bang hội.

[Bang hội] Tôi cực kỳ hung ác: “Hội trưởng lại không làm xong bài tập đã chơi game, giết cậu ta giết cậu ta!”

[Bang hội] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Đến, báo tọa độ.”

Thẩm Ngôn vừa thấy là ID xa lạ, tiện tay mở bảng thuộc tính của Ỷ kiếm túy thiên thương lên, suýt nữa bị một thân đồ cam của đối phương chiếu mù mắt.

[Bang hội] Vọng Ngôn: “Người anh em này là ai vậy?”

[Bang hội] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Ông xã của Tôi cực kỳ hung ác.”

[Bang hội] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Tôi ngay phía sau cậu nè, nhóc con làm bài tập đi.”

Thẩm Ngôn vội vàng điều chỉnh góc nhìn ra sau, nhưng mặt sau không có một bóng người, trong lòng Thẩm Ngôn biết bị lừa vội vàng muốn quay lại, nhưng đã bị Lý Lan Phong vững vàng khống chế, loạch xoạch mấy chiêu hạ non nửa ống máu, Thẩm Ngôn vội vàng giải khống chế, nhưng mới vừa giải chưa tới một giây, đã bị kỹ năng khống chế của đao khách một đao hất tung xuống đất.

Thẩm Ngôn oan ức kêu to: “Hai người không phải chứ! Vợ chồng kết bè bắt nạt người khác!?”

Hết chương 38

Một suy nghĩ 7 thoughts on “Quần áo thủy thủ [38]

Bình luận về bài viết này