Đăng trong Phi chức nghiệp bán tiên

Phi chức nghiệp bán tiên [67]

Chương 67: Người gỗ đào

Hình như đây là lần đầu tiên Tạ Linh Nhai bị quỷ móc mỉa, có chút thẹn thùng, có điều hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, nói rằng: “Gấp cái gì, pháp sư nói chuyện, một con quỷ đừng có xen mồm.”

Ma nữ: “…”

Có điều ma nữ này trái lại giúp Tạ Linh Nhai thoát khỏi bầu không khí có chút ngột ngạt, hơn nữa Tạ Linh Nhai nghe ma nữ này nói chuyện còn rất có lý lẽ, không đánh mất lý trí như hắn tưởng tượng, vì vậy nâng nâng cằm với ma nữ, hỏi: “Cô có chuyện gì vậy, trước hết nói một chút đi, ở đây làm gì.”

Ma nữ im lặng một chút, nói rằng: “Tìm người, tìm những người giết tôi. Có ba người, hai nam một nữ, bọn họ che mặt cướp tôi, lại giết tôi quăng thi thể ở dưới sông. Tôi nhìn thấy biên lai trên người họ, biết họ sống ở nơi này. Thế nhưng cảnh sát chậm chạp không tra được người, tôi đành phải tự mình đến.”

Tạ Linh Nhai cau mày: “Nhưng mà những ngày qua cô quấy rầy không chỉ ba người nhỉ, có một người còn là giáo viên trường chúng tôi, giáo viên không đáng đi cướp tiền của cô đâu.”

Ma nữ: “Tôi đã nói bọn họ che mặt!”

“Hóa ra là cô tìm mù quáng à! Cô còn cây ngay không sợ chết đứng nữa chứ!” Tạ Linh Nhai thầm nói chẳng trách tóm ai dọa nấy, lại đều không xảy ra án mạng, không phải là thấy ai giống giống liền nhào lên, xong lại phát hiện những điểm khác không giống lắm chứ, “Nếu là như vậy, tôi sẽ không chém cô, giao cho Thành Hoàng thẩm tra xử lí, vụ án của cô cũng có thể thuật lại với âm ty, tốt hơn nhiều so với việc cô mù quáng đi tìm.”

Ma nữ lại cúi đầu nói: “Giao cho âm ty xử, bất quá chỉ đoạt đi tuổi thọ, tôi muốn ăn miếng trả miếng.”

Tạ Linh Nhai rất hiểu được tâm tình của ma nữ, hắn nói rằng: “Vậy cô lại càng không thể mù quáng, nếu trong tay có tiền âm phủ thì lấy đi đút lót một chút, còn có thể báo mộng cho cảnh sát, tiết lộ một ít thông tin, thậm chí, cõi âm cũng không phải không có tiền lệ tới dương thế báo thù dưới sự giám sát của minh lại.”

Ma nữ mãnh liệt ngẩng đầu: “Thật sự có sao?”

Tạ Linh Nhai: “Có, cũng không phải là chỉ có thể chờ đợi đến chết rồi mới xử, có điều việc này cần đợi phán xét, phải xin, vụ án của cô cũng phải phù hợp điều kiện. Có khi thẩm tra quá lâu, lúc báo thù đã là đời sau.”

Nhưng quan trọng là… công bằng hợp pháp, đặc biệt là như cô ta không biết người hại mình rốt cuộc là ai, tội hại người của cô ta phải thẩm tra, nhưng oan tình của cô ta cũng sẽ được làm rõ, việc nào ra việc đó.

Ma nữ nghi ngờ nhìn Tạ Linh Nhai vài lần: “Anh từng chết hả? Sao lại hiểu biết như vậy.”

Cô là một con quỷ, tuy nói chưa bị dẫn đến âm ty, nhưng cũng quen biết mấy đồng loại, không một ai biết rõ như Tạ Linh Nhai.

“Đồng chí ma nữ này, sao cô lại như vậy, tôi hiểu là bởi vì…” Bởi vì cậu hắn nói cho hắn biết, có điều Tạ Linh Nhai vẫn nhớ con ông cháu cha phải khiêm tốn, tằng hắng một cái nói, “Chúng tôi thường xuyên giao thiệp với cõi âm.”

Ma nữ luôn mãi suy nghĩ, nói rằng: “Tôi tránh né minh lại câu hồn, tới đây báo thù. Thế nhưng từ đầu đến cuối không thể tìm được kẻ thù chân chính… Nếu như vậy, tôi bằng lòng tự thú.”

Tạ Linh Nhai còn tưởng rằng cô vì nguyên nhân khác mà không thể vào Thành Hoàng ty, không ngờ lại là tự mình chạy trốn, Tạ Linh Nhai cả kinh: “Lá gan thật lớn ha, được, vậy cứ thế đi.”

Hắn bắt đầu dùng ty ấn đề cử Thành Hoàng, gọi âm binh gần đây tới, giao phó ma nữ cho đối phương.

Sau khi sự việc xong xuôi, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền mới yên lặng đi ra ngoài, chính giữa cách khoảng nửa mét, không xa không gần, không thân không lạ.

Giáo sư Chu và Tạ Phàm đưa cô gái kia đến bệnh viện, hỏi bọn họ thế nào rồi.

Tạ Linh Nhai nói ra tình huống của ma nữ, còn bảo họ cũng cẩn thận một chút, tiểu khu này có chuyện ma quái thì cũng thôi, lại còn có tội phạm cướp của giết người.

Lần đầu tiên giáo sư Chu tiếp xúc sự kiện linh dị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông cũng không thể tin tưởng chuyện mơ hồ như thế, lúc này vẻ mặt đau khổ nói: “Còn tưởng rằng hỏi quyết xong… thứ kia là được, thế mà lại còn có tội phạm giết người, hơn nữa còn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, trời ạ.”

Tạ Phàm tiếp xúc tương đối nhiều, cho nên không khó tiếp nhận đến vậy, hơn nữa ông cũng không sống ở đây, áp lực trong lòng không lớn, còn an ủi giáo sư Chu vài câu rằng bọn người đó không dám gây án ở gần nhà đâu.

“Không có gì, có chuyện giấu giếm được người nhưng không gạt được quỷ thần, âm ty tự nhiên có ghi chép. Em đã chỉ điểm cho cô ấy, đến lúc có kết quả, sẽ báo mộng cho người thi hành án, thế nên hung thủ cũng sẽ sớm bị đem ra công lý thôi.” Tạ Linh Nhai bảo.

Chuyện này còn dính đến hung thủ ở dương thế, hắn cũng tương đối để bụng, dự định đến lúc đó nói với Ninh Vạn Lại một chút, nếu như bên phía ma nữ có vấn đề gì, sinh vô thường như Ninh Vạn Lại cũng có thể giúp đỡ một hai.

Còn cả chuyện báo mộng manh mối, tuy nói xã hội bây giờ không tin chuyện quỷ thần, báo mộng một lần có lẽ người ta không thèm để ý, vậy thì báo thêm mấy lần không phải được rồi sao. Còn viết báo cáo như thế nào, thì lại là chuyện của họ.

Tạ Linh Nhai nói ra hời hợt, nhưng giáo sư Chu thì lòng vẫn còn sợ hãi, tận đến hồi sau cảnh sát quả thực bắt đi mấy người từ trong tiểu khu, ông mới biết Tạ Linh Nhai thật sự không có nói ngoa.

Làm xong việc, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền tự nhiên một đường trở lại, giáo sư Chu vốn muốn giữ Tạ Linh Nhai ở lại một đêm, bị hắn từ chối, ngày mai là cuối tuần, trở về có thể ngủ nướng, còn ở nhà giáo viên nào có không biết ngại mà rời giường quá muộn.

Không biết bao nhiêu lần bọn họ cùng hành động đêm khuya, lần này chỉ là bầu không khí hơi khác biệt mà thôi, cho nên cũng không nhiều lời.

Xe taxi trực tiếp lái đến bên cạnh căn nhà thuê, Tạ Linh Nhai cũng lười phiền toái thêm, muốn lái tới cửa trước Bão Dương quan còn phải vòng đường, nhưng hắn từ nơi này đi theo đường nhỏ đến cửa sau sẽ nhanh hơn, vì vậy đồng thời xuống xe.

“Tôi tiễn em.” Thi Trường Huyền bất thình lình thốt lên.

“Không cần.” Tạ Linh Nhai vội vàng bảo, “Chỉ một đoạn đường ngắn thế thôi, tiễn cái gì.”

Nếu là trước đây Tạ Linh Nhai khẳng định không coi là việc to tát, thích tiễn cứ tiễn, còn bây giờ lại không nhịn được suy nghĩ nhiều, Thi Trường Huyền là đang bày tỏ nhỉ? Đáng tiếc từ trên mặt anh thật sự không nhìn ra, trong giọng nói cũng nghe không ra.

Thi Trường Huyền còn định nói thêm gì đó, Tạ Linh Nhai đã bất đắc dĩ bảo: “Ba con phố quanh đây, còn có ma quỷ nào không quen biết tôi? Một dặm xung quanh đây, còn có ai dám phạm tội sao?”

Pháp hội Trung Nguyên năm nay cử hành vào mấy ngày trước, Tần Lập Dân đã được Trương Đạo Đình siêu độ, còn xí quỷ và Đinh Ái Mã thì vẫn ở đó.

Nguyên khu vực đường đi bộ Kim Quế này, bởi vì nhiều lần phát sinh việc đạo sĩ nhiệt tình cung cấp manh mối phá án, cùng với tiền lệ không hiểu sao lúc gây án xảy ra sự cố, nên phần tử phạm tội toàn thành phố đều cảm thấy quỷ dị, dù nơi này có nhiều người qua lại thì cũng rất ít khi đến đây, trị an có thể nói là tốt hơn cả chữ tốt.

Một nơi như vậy, buổi tối hắn đi có một quãng mà còn cần phải tiễn hả?

Thi Trường Huyền lại đổi lời: “Đi về với em.”

Tạ Linh Nhai: “…”

Aizz, Tiểu Long Nữ có hơi trong ngoài không đồng nhất…

Tạ Linh Nhai chỉ dám nghĩ trong lòng, thật sự để Thi Trường Huyền tháp tùng đi tới cửa sau đạo quan, hắn có chút hối hận vì mình không kiên quyết cự tuyệt, bởi vì một đoạn đường này bầu không khí càng quái.

Trước kia là không biết, hiện giờ biết rồi, Thi Trường Huyền không nói một chữ nào Tạ Linh Nhai cũng có thể tự mình tưởng tượng vạn ngàn: trong lòng sư huynh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

_

Trên bàn bày một người gỗ cao chừng đến đầu gối, vô cùng chắc nịch, dưới chân còn bọc lá sắt, các khớp có thể hoạt động, trên người quấn pin dây điện linh tinh, sau lưng còn bị đào rỗng làm một cái cửa nhỏ.

Đây chính là người gỗ đào tự động mà Phương Triệt từng nói.

Tạ Linh Nhai mở cái cửa nhỏ ra, lại lấy một tờ giấy vàng cắt ra bỏ vào trong khe, “Chỉ như vậy thôi đúng không?”

Cái này là người gỗ Phương Triệt làm, không giống trong tưởng tượng của Tạ Linh Nhai cho lắm, hắn còn tưởng là người gỗ sẽ cao như người trưởng thành.

Cao như vậy không dễ hoạt động. Phương Triệt giải thích thế.

“Cứ như vậy đi, thử xem.” Phương Triệt cắm một thanh kiếm vào trong tay người gỗ, mở công tắc lên, nhấn vào dụng cụ điều khiển từ xa, người gỗ liền tự động giơ tay lên, liên tục tiến hành động tác chém ngang.

Tạ Linh Nhai nhìn hồi lâu vẫn cảm thấy quá thon nhỏ, “Tớ nói thật, cái này chỉ có thể chém chân thôi…”

“Còn có thể dựng thẳng được mà!” Phương Triệt ấn xuống một cái, người gỗ liền thay đổi tư thế.

“Ha ha ha, được nha, ngón tay thật linh hoạt, có thể khống chế riêng lẻ không?” Tạ Linh Nhai thấy cậu ta gật đầu, cầm dụng cụ điều khiển từ xa điều khiển mấy lần, người gỗ nhấc tay trái lên, ngón cái, ngón trỏ, ngón áp út và ngón út cong lại, ngón giữa dựng lên thẳng tắp.

Phương Triệt: “……”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tạ Linh Nhai cười suýt nữa lăn lộn, còn muốn gọi những người khác đến xem.

Mọi người biết Phương Triệt làm cái này từ lâu rồi, đợi đến khi Tạ Linh Nhai trở về, tay lành, mới có thể thí nghiệm những phần liên quan đến pháp thuật. Trước đó vốn đã xem chán, nghe thấy Tạ Linh Nhai cười liền qua xem thử một chút.

Ai biết đập vào mắt chính là người gỗ đào dựng thẳng ngón giữa, “Tạ tổng, tố chất đâu!”

“Nè, cái này là Linh Quan quyết đó được không hả?” Tạ Linh Nhai còn nói năng hùng hồn.

Phương Triệt hơi đen mặt: “Thử hiệu quả của thuật thế thân đi.”

Kỹ thuật hạt nhân của thứ này là ở thuật thế thân, có thể khiến người gỗ vung kiếm có hiệu quả trừ tà như người thật vung kiếm hay không, thuật thế thân có kết hợp thành công hay không mới là mấu chốt.

Vừa nãy Tạ Linh Nhai đã đem tờ giấy vàng tượng trưng cho mình bỏ vào trong cái khe sau lưng người gỗ đào, theo lý mà nói, hiện tại nó vung kiếm đã có thể trừ tà.

“Chỉ như vậy không thấy được, phải tìm một âm vật thí nghiệm.” Tạ Linh Nhai trầm ngâm, “Cũng không biết người gỗ này có thể phát huy mấy thành công lực của tôi, như xí quỷ vậy, tìm đến có thể vừa chém liền chết hay không.”

Xí quỷ chắc không biết đã run cầm cập ở góc nào rồi, Phương Triệt không đành lòng nói: “Phỏng chừng sẽ được, thôi đừng tìm nó.”

“Có rồi, có người nhất định có thể chịu nổi.” Tạ Linh Nhai vỗ tay một cái, gọi quỷ vương phương đông tới!

Phương Triệt: “… Có được không đó?”

Tạ Linh Nhai: “Tớ thì ổn, chỉ không biết hắn có tiện không.”

Tiện không tiện gì cũng phải đến, trong ngực quỷ vương còn ôm một vò rượu, bị Tạ Linh Nhai tìm tới, nhìn vẻ hơi say, vừa thấy được bọn họ liền đột nhiên lướt về phía trước, “Tiểu Liễu ơi!”

Tạ Linh Nhai nhảy sang bên cạnh, một tay che kín Liễu linh đồng trên vai.

Nhưng hắn suy nghĩ nhiều quá, quỷ vương uống say nâng người gỗ đào kia si ngốc nói: “Tiểu Liễu sao em lại lớn rồi?”

Mọi người: “…”

Tạ Linh Nhai vội vàng đánh tỉnh quỷ vương, rút người gỗ đào ra khỏi tay gã, giỡn hả, người gỗ đào này là thay thế cho hắn, hắn thấy quỷ vương ôm liền cảm thấy nổi da gà.

Quỷ vương tỉnh rượu, than thở: “Hôm nay nếu như bản vương mặc cho ngươi chém, còn có mặt mũi nào gặp phụ lão quỷ giới.”

Tạ Linh Nhai nghi ngờ nói: “Ngươi bây giờ còn dư mặt mũi ở quỷ giới hả?”

Quỷ vương: “…”

Quỷ vương ấm ức cầu toàn: “Thôi thôi, bản vương kính trọng môn nhân của Tát chân nhân, cho chút thể diện.”

Gã đứng ở phía trước người gỗ đào, mở hai tay ra —— đương nhiên động tác này rất là không cần thiết.

Nếu nói đối mặt với ma quỷ chiều cao bình thường, người gỗ đào chém ngang chỉ có thể chém tới cẳng chân, vậy đối mặt quỷ vương cũng chỉ có thể chém tới mắt cá chân.

Người gỗ đào máy móc giơ tay lên, một kiếm chém xuống, chém vào mắt cá chân quỷ vương, một trận sóng kim quang lấp loáng hiện ra, nhất thời hiện ra một vết đen.

“Được rồi!” Phương Triệt vui mừng nói.

Người gỗ đào không bị ấn ngừng, liền không ngừng vung kiếm, quỷ vương nhanh chóng ôm chân tháo chạy ra phía sau.

Tạ Linh Nhai bế người gỗ đào lên, đóng công tắc lại, tay giơ kiếm liền ngừng giữa không trung.

Sau một chốc, vết tích trên chân quỷ vương bắt đầu khép lại, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi. Có thể thấy được so với bản thân Tạ Linh Nhai, thì người gỗ đào vung kiếm mặc dù có tác dụng, nhưng hiệu quả giảm mạnh, dù vậy thì cũng đã rất tốt, đây là chém quỷ vương chứ cũng không phải quỷ bình thường.

“Được đó, vẫn phải nghiên cứu thêm một chút mệnh lệnh.” Tạ Linh Nhai nói, “Như vậy còn có thể làm mấy động tác tương đối chuẩn xác như kết thủ quyết.”

Nói đến việc này, Tạ Linh Nhai còn để người gỗ đào giơ ngón giữa cho quỷ vương xem.

Quỷ vương: “… Đây không phải là Linh Quan quyết chứ.”

“Là Linh Quan quyết không quá tiêu chuẩn, nhưng đáng tiếc, ngón tay vẫn chưa linh hoạt lắm.” Tạ Linh Nhai nghiêm trang nói.

Quỷ vương: “…”

Luôn cảm thấy mình ăn hết thiệt thòi.

Tuy nói chỉ mời quỷ vương tới làm cái thí nghiệm, nhưng chung quy vẫn phải cúng tế, Tạ Linh Nhai lấy đồ cúng đã sớm chuẩn bị ra, lại đốt thêm chút nguyên bảo, tiền giấy.

Quỷ vương vừa ăn uống thỏa thuê, vừa nói: “Cái người tu tại gia kia đâu? Không phải các ngươi như hình với bóng sao?”

Đây hiển nhiên là nói về Thi Trường Huyền, quỷ vương còn chưa biết Thi Trường Huyền đã chuyển ra phòng thuê mấy ngày nay.

“Ta không có, đừng nói bậy, như hình với bóng hồi nào.” Tạ Linh Nhai chột dạ nói.

Quỷ vương rất chính trực bảo: “Dù sao mỗi lần ta thấy ngươi thì đều có hắn ở đó.”

Tạ Linh Nhai: “Trùng hợp.”

Những người khác cũng cân nhắc, có phải là Tạ lão sư thật sự nảy sinh mâu thuẫn với Thi đạo trưởng hay không, hai câu này thoạt nhìn đều như không muốn thừa nhận mình với Thi đạo trưởng có quan hệ tốt, thế nhưng hôm qua hai người còn cùng nhau về khuya, quan hệ này thực sự là khó bề phân biệt!

Quỷ vương uống rượu xong, Tạ Linh Nhai đổ rượu kia đi. Quỷ uống rượu là hút mùi rượu, rượu mà không còn mùi sẽ nhạt như nước lã, bởi vì âm khí nặng, cũng không thể tiếp tục cho người uống, phải đổ.

Sau khi ăn uống no đủ, nhét đầy tiền âm phủ, Tạ Linh Nhai liền đuổi quỷ vương đi về.

Quỷ vương: “Hẹn gặp lại.”

“Thời gian này trong quan đều phải nghỉ ngơi, không ai chiêu đãi ngươi đâu.” Tạ Linh Nhai nói.

Ánh mắt quỷ vương lướt qua bả vai hắn, “Không có gì, cũng đâu cần ngươi chiêu đãi…”

Liễu linh đồng mềm mại nói: “Chủ nhân, em sợ.”

Tạ Linh Nhai tự nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ, đẩy quỷ vương đi, “Hẹn gặp lại!”

Hắn cúi đầu xuống, nghĩ thầm ai da Liễu linh đồng thực sự là càng ngày càng hoạt bát, còn biết nũng nịu, trước đây luôn bị dọa đến bật khóc.

Hắn nào có biết, từ khi Thương Lục thần gặp mấy thứ này thứ kia ở bên ngoài rồi, càng ngày càng phát hiện chỗ tốt của Liễu linh đồng, hiền lành với nó hơn rất nhiều, lúc ở riêng với nhau còn dạy nó làm sao làm nũng với Tạ Linh Nhai.

Lúc đó Liễu linh đồng rất nghi hoặc, rõ ràng bản thân Thương Lục thần nhìn thấy Tạ Linh Nhai toàn là hự hự nói không ra lời.

Có điều sự thực chứng minh, tri thức lý luận của Thương Lục thần vẫn rất phong phú mạnh mẽ, Liễu linh đồng nghe theo quả nhiên hữu dụng.

Lại nói sau khi thí nghiệm người gỗ đào thành công, Phương Triệt liền dựa theo lời Tạ Linh Nhai nói, gia tăng thêm một chút thiết kế động tác, bao gồm làm ngón tay cẩn thận thêm một chút, có thể kết ra rất nhiều loại thủ quyết.

Phương Triệt khéo tay, lại sơn người gỗ đào thành màu đỏ thẫm, nhưng không vẽ ngũ quan lên, chỉ vẽ một mắt thần Linh Quan ở vị trí giữa mày phỏng theo Tạ Linh Nhai, vì thế còn có thể phân biệt ra quỷ vật bình thường ngụy trang.

Phương Triệt thỏa thuê mãn nguyện, chỉ chờ lần sau Bão Dương quan lại có việc gì nữa, thì người gỗ đào có thể thực hành thực tế.

_

Mồng ba tháng chín âm lịch là ngày sinh Tát Tổ, Tạ Linh Nhai tổ chức tín đồ chúc mừng Tát Tổ sinh nhật vui vẻ, dùng vỏ bưởi lau chùi tượng Tát Tổ ở nhĩ phòng, thoa tinh dầu lên.

Lúc đi ra, chỉ thấy một người đàn ông eo thân thẳng tắp với một bà lão cùng ở trong viện, bà lão là tín đồ thường đến đây, nhìn thấy Tạ Linh Nhai còn hỏi thăm một chút, hỏi hắn đạo trưởng giải xâm ở đâu.

“Xin nghỉ đi ra ngoài làm vài việc rồi, hồi sau mới về.” Tạ Linh Nhai gật đầu chào hỏi người đàn ông kia, bảo, “Bác gái bác xin được xâm gì, cháu xem giúp bác nhé?”

“Con trai của bác xin, hôm nay dẫn nó đến bái tổ sư gia, nó…” Bà lão mới mở miệng nói, đã bị con trai ngăn lại, bảo bà đừng nói tiếp.

Tạ Linh Nhai cũng không để ý, cầm thẻ xâm kia qua nhìn một chút, ngày thường hắn không giải xâm, chỉ có điều lúc đọc sách cũng có xem vài bài về giải xâm, có hiểu biết, nhìn lướt qua sau đó nói rằng: “Việc cầu xin không có cách nào ứng nghiệm… Cũng không phải nói như vậy, phải nói là đối tượng cầu xin sai rồi.”

Người đàn ông nở nụ cười, nói rằng: “Đối tượng tôi cầu xin là tổ sư gia, vầy cũng sai hả?”

“Thần linh khác nhau có trách nhiệm khác nhau, đương nhiên sẽ sai.” Tạ Linh Nhai nhìn hắn, nói, “Anh một thân chính khí, chỉ sợ là nhân viên công chức, thậm chí là làm việc ở mấy chỗ như đồn cảnh sát, tòa án.”

“Người trẻ tuổi ánh mắt không tệ.” Người đàn ông khẽ mỉm cười.

Bà lão nhỏ giọng nói: “Con trai bác là cảnh sát, luôn không muốn đến, lần này cũng vậy…” Bà nói nói, lại nhìn vẻ mặt con trai, không tiếp tục nói nữa, có điều kiêng dè.

Tạ Linh Nhai nhìn kỹ anh cảnh sát này, “Có phải là anh không ngủ ngon không, buổi tối nằm mơ nhiều, sắc mặt không được tốt, có muốn ra phòng khám phía sau xem thử hay không.”

Người đàn ông bật cười, không ngờ được Tạ Linh Nhai lại mở miệng khuyên hắn đi khám, “Đúng là nằm mơ nhiều, nhưng phòng khám có lẽ trị không được.”

Tạ Linh Nhai nghe hắn nói như vậy, hơn 50% là mơ thấy mấy thứ không bình thường rồi, nếu không phải vấn đề sức khỏe, thì đúng là phải cầu thần vái phật mới có thể giải quyết vấn đề.

“Chúng ta nói với tiểu Tạ một chút đi, cậu ấy cũng nói con cầu xin không đúng đối tượng rồi.” Bà lão khuyên nhủ. Người thường tới nơi này đều biết Tạ Linh Nhai là sư huynh của Trương đạo trưởng.

Người đàn ông nghĩ nghĩ, đã đến thắp hương xin xâm, còn sợ gì thêm một việc nữa, vì vậy gật đầu.

“Vậy cùng tôi vào trong phòng đi.” Tạ Linh Nhai dẫn bọn họ vào phòng trong.

Người đàn ông vô cùng trực tiếp, không hề vòng vo: “Lúc tôi đang điều tra một vụ án mạng, liên tục bốn ngày mơ thấy người chết nói với tôi rằng, người hại cô ấy ở tiểu khu nào, có đặc thù gì, sát hại cô ấy như thế nào. Sau khi tỉnh lại tôi khó mà tin nổi, ôm một chút hy vọng, điều tra một chút, thế mà thật sự phát hiện kẽ hở, cuối cùng phá được vụ án không có chút đầu mối đó.”

Tạ Linh Nhai lập tức nghĩ đến ma nữ mà họ gặp phải ở tiểu khu của giáo sư Chu, thầm nghĩ không đúng lúc vậy chứ, chính là cô ta nhỉ, khi đó hắn còn nói gặp người không tin ma quỷ thì cứ báo mộng mấy lần đi.

“Vậy đây cũng là chuyện tốt mà, sau đó có phải là người chết còn báo mộng cảm ơn anh không? Anh dâng hương là để an ủi cô ta trên trời có linh thiêng sao?” Tạ Linh Nhai hỏi.

Sắc mặt người đàn ông lại hơi nhăn nhó, nói: “Không phải… sau đó tôi lại bắt đầu nằm mơ, một buổi tối có thể mơ ba bốn lần, toàn là cô hồn dã quỷ tới tìm tôi, nói cái gì mà cáo trạng ở cõi âm bị bác bỏ, nhưng vẫn cảm thấy mình bị oan, nghe nói tôi giúp người chết, muốn tôi giúp bọn họ.”

Tạ Linh Nhai suýt nữa bật cười, “Đây là coi anh thành Bao Thanh Thiên mà.”

Thật nhiều cô hồn dã quỷ giống hệt như vô lại ở dương gian, không hề nói đạo lý.

“Quấy nhiễu.” Người đàn ông thấy vẻ mặt Tạ Linh Nhai như thường, cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn có lai lịch gì, chỉ có thể tiếp tục nói, “Hơn nữa tôi đi điều tra hồ sơ, có vài người chết đã qua đời bốn mươi, năm mươi năm… tôi làm sao điều tra được nữa. Hiện giờ chất lượng giấc ngủ của tôi rất bị ảnh hưởng.”

Tạ Linh Nhai nghĩ thầm anh cảnh sát này thật sự là rất chính nghĩa, còn thật sự đi tìm tư liệu, có điều, nếu cáo trạng ở cõi âm bị bác bỏ, trên căn bản là rất hiếm khi phán sai.

“Nếu là như vậy, anh thật sự vào sai miếu, bái sai thần rồi.” Tạ Linh Nhai cười ha ha, ghi lại địa chỉ miếu Thành Hoàng, “Anh đến miếu Thành Hoàng bái lạy đi, Linh Tổ trừ tà hàng yêu, thế nhưng nếu muốn trị tận gốc, vẫn phải tìm âm quan bản địa. Đúng rồi, người chết tìm anh có phải là chết ở dưới sông không?”

Người đàn ông sợ hãi liếc hắn một cái, hiển nhiên là nói đúng, nhưng chuyện này ngay cả người nhà hắn ta cũng không kể, Tạ Linh Nhai làm sao biết được, người đàn ông sắc bén nhìn hắn vài lần, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, mới chậm rãi nói: “… Buổi chiều tôi còn phải đi làm, chờ lần nghỉ phép sau đi.”

“Vậy không phải là cần chờ thêm một tuần nữa sao?” Bà lão nói, “Nhìn con rất mệt, chúng ta tranh thủ đi đi, giờ qua miếu Thành Hoàng liền.” Tuy rằng trong lòng bà lão cũng cảm thấy ngạc nhiên vì còn có người đuổi tín đồ đến miếu nhà mình thắp hương sang miếu khác.

“Chờ đã, miếu Thành Hoàng cách nơi này cũng một khoảng.” Tạ Linh Nhai bỗng nhiên nói, “Tôi suy nghĩ một ít biện pháp cho anh vậy.”

Hai mẹ con tò mò nhìn nhau, không biết hắn có thể có biện pháp gì.

Tạ Linh Nhai dẫn bọn họ tới căn phòng cung phụng bài vị sư tổ các đời, tự nhiên cũng bao gồm bài vị của Vương Vũ Tập, còn có cả di ảnh, sau đó nói: “Ở đây cầu nguyện đi.”

Người đàn ông thấy trong phòng này toàn là bài vị của pháp sư gì gì đó, còn có chút hồ đồ, có ý gì, bái các pháp sư của đạo quan họ, những pháp sư này ở trên trời có linh, sẽ giúp hắn hả? Vậy khác gì bái Vương Linh Quan, không lẽ những pháp sư này chính là âm quan bản địa à?

Hắn ta không biết trong lúc vô tình mình đã khám phá ra một chân tướng, bởi lúc nãy Tạ Linh Nhai nói ra được đặc thù của người chết báo mộng đầu tiên, trong lòng có chút thừa nhận bản lĩnh của Tạ Linh Nhai, nên cũng nghe lời khấn nguyện ở đây, lại dâng hương.

“Xong rồi.” Tạ Linh Nhai tiễn họ đi, “Nếu như sự việc được giải quyết, hai người lại đến miếu Thành Hoàng tạ thần nhé.”

Bà lão mơ hồ hỏi: “Không phải nên tới đây tạ thần sao?”

“Vậy thì đi hết, được không?” Tạ Linh Nhai mỉm cười nói.

Tiễn cặp mẹ con kia đi rồi, Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền đến, hai người liếc mắt nhìn nhau, hắn liền co quắp dời mắt đi chỗ khác, cố tìm đề tài nói: “A… hôm qua thí nghiệm người gỗ đào thử một chút, rất tốt.”

Thi Trường Huyền cầm người gỗ đào lên, hỏi vài câu về tình huống của thuật thế thân.

Vừa bàn tới kiến thức chuyên nghiệp, Tạ Linh Nhai cũng tự nhiên hơn rất nhiều, thảo luận với anh, nói Phương Triệt còn muốn không ngừng sửa đổi, hỏi anh có ý kiến gì hay không.

Cùng lúc đó, Liễu linh đồng và Thương Lục thần một lần nữa có được cơ hội ở riêng với nhau, Liễu linh đồng cũng báo lại với Thương Lục thần là lần trước mình lấy dũng khí như thế nào, dựa theo chỉ đạo của Thương Lục thần, khẩn cầu Tạ Linh Nhai, cự tuyệt quỷ vương.

Thương Lục thần như sớm dự đoán được, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Liễu linh đồng nhỏ giọng nói: “… Cảm ơn.”

Thương Lục thần ngạo nghễ bảo: “Chỉ cần mi nghe lời, sau này ta đem tuyệt chiêu giấu dưới đáy hòm truyền hết cho mi.”

Hết chương 67

Một suy nghĩ 4 thoughts on “Phi chức nghiệp bán tiên [67]

Gửi phản hồi cho Hàn Tử Vũ Hủy trả lời