Đăng trong Quần áo thủy thủ và giày chơi bóng màu trắng

Quần áo thủy thủ [53]

☆53: Bé mèo Thẩm và mặc váy

Không khí trong xe ngoài xe nhất thời đều có chút xấu hổ, Thẩm Ngôn ôm cặp sách ngồi vào ghế sau, Vương Đại Hải theo lệ thường dâng lên sự quan tâm tha thiết: “Ngôn Ngôn đói bụng rồi nhỉ, anh dẫn hai đứa về trước, sau đó dắt hai đứa đi ăn chút gì ở gần nhà nhé?”

Thẩm Ngôn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, giữa tiết em có ăn bánh quy, không đói lắm.”

Vương Đại Hải không yên tâm Thẩm Ngôn ở một mình, cho nên tuần này về nhà với cha mẹ cũng dắt Thẩm Ngôn theo luôn, như vậy ngày mai thứ bảy anh hộ tống Thẩm Ngôn đi học cũng tiện hơn, đây đều là trước đó đã thương lượng xong.

Vương Tiểu Khê chậm rì rì quay đầu lại, hiền lành kêu gọi: “Ngôn Ngôn.”

Thẩm Ngôn: “…… Anh ổn chứ?”

Vương Tiểu Khê tấm tắc nói: “Đối đãi khác biệt ha, anh hai anh kêu em như thế là em đã đáp lại rồi.”

Thẩm Ngôn rùng mình: “Nhưng mà ngày thường không phải anh đều kêu emlà Thẩm Ngôn sao?”

Vương Đại Hải thấy tình thế không ổn, vội vàng chen lời hấp dẫn hỏa lực của em trai: “Đúng rồi Tiểu Khê, chờ lát nữa về nhà em nói với ba mẹ rằng Ngôn Ngôn là bạn em, em dẫn em ấy về nhà ở hai ngày nhé.”

Vương Tiểu Khê chậm rãi chớp chớp mắt, nói: “…… Sự thật chính là như vậy, vì sao còn phải thống nhất khẩu cung trước?”

Vương Đại Hải bị hỏi đến sửng sốt.

Vương Tiểu Khê sâu kín truy vấn: “Thẩm Ngôn không phải bạn em, thì là cái gì?”

Thẩm Ngôn ở phía sau khụ một hơi giống như muốn lên tiếng, Vương Đại Hải chấn động cả người, sợ Thẩm Ngôn nói bậy bạ, dùng giọng điệu và biểu tình hoảng loạn khiến mọi chuyện càng bôi càng đen: “Em ấy là bạn em, anh không có ý gì khác, chỉ, chỉ thuận miệng xác nhận một chút thôi.”

Thẩm Ngôn ở ghế sau buồn cười đến độ sắp lòi ra cả cơ bụng.

Vương Tiểu Khê cũng xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ che giấu ý cười bất đắc dĩ trên mặt.

Ý thức được nói nhiều chỉ sai nhiều, Vương Đại Hải mở radio lên, dọc theo đường về nhà đều im thin thít như một vỏ sò bự khép chặt miệng, vỏ vò đóng kín nghiêm ngặt, không rên một tiếng, Vương Tiểu Khê cảm thấy anh cực kỳ thú vị, liền cố ý chọc cho anh mở miệng nói chuyện, Vương Đại Hải hạ quyết tâm không lên tiếng, bị chọc đến tàn nhẫn liền nhân lúc dừng đèn đỏ đen mặt trừng Vương Tiểu Khê, dùng ánh mắt yên lặng truyền đạt sự uy hiếp tháng sau trừ tiền sinh hoạt!

Vương Tiểu Khê: “Phì.”

Ông anh mình sao lại đáng yêu dữ vậy!

Vương Đại Hải sợ chuyện giữa mình với Thẩm Ngôn bại lộ, cũng không phải vì cái gì, một là bởi vì một ngày Thẩm Ngôn chưa thành niên thì quan hệ giữa họ sẽ một ngày không thể ván đóng thuyền, còn có một nguyên nhân là, bản thân Vương Đại Hải không sợ chống đỡ áp lực đến từ các phương diện, anh cũng tin tưởng thuyết phục được người nhà chấp nhận, nhưng quá trình thuyết phục này có dài lâu hay không, gian nan hay không, có ít nhiều ảnh hưởng đến cảm xúc của Thẩm Ngôn hay không, lại là điều mà Vương Đại Hải không thể xác nhận. Mà Thẩm Ngôn đang ở thời kỳ cấp ba mấu chốt nhất trong cuộc đời, Vương Đại Hải không muốn gia tăng thêm áp lực cho Thẩm Ngôn ở giai đoạn này, cho nên trong tư tưởng của anh, thời cơ come out tốt nhất hẳn là sau khi Thẩm Ngôn thi đại học xong, chứ không phải hiện giờ, anh muốn bảo vệ cậu bạn nhỏ ấy thật tốt.

Sau khi dắt hai cậu bạn nhỏ đến tiệm cơm gần nhà lấp no bụng, Vương Đại Hải liền lái cái xe tồi tàn vào khu biệt thự, ngừng ở trước cửa một căn nhà.

Cha mẹ Vương Đại Hải đều đã qua tuổi nửa trăm, sau khi con trai lớn làm giàu, bọn họ cũng nghỉ việc ở công xưởng nhỏ trong huyện thành, dọn vào thành phố hưởng phúc.

Suy xét đến việc cha mẹ có sở thích nuôi động vật nhỏ và trồng rau, Vương Đại Hải đặc biệt mua một căn biệt thự nhỏ sân riêng cổng riêng cho hai vợ chồng già, ngày thường hai vợ chồng già nuôi gà trồng đủ loại rau ở trong sân. Mỗi tuần con trai lớn về nhà, hai vợ chồng đều khoe vói anh một đợt thu hoạch rau sạch, ngẫu nhiên còn có một con gà bị trói gô, cũng tha thiết dặn dò con trai lớn nấu cho con trai út ăn, sau khi một bầy gà trong sân đều lớn lên giết ăn sạch hết, hai vợ chồng già liền nắm tay nhau ra ngoài du lịch, cuộc sống gia đình tự tại tiêu dao.

Ba người vào phòng, dựa theo lý do trước đó đã chuẩn bị tốt, Vương Tiểu Khê nói Thẩm Ngôn là bạn mình, Vương Đại Hải vì tị hiềm, đứng ở chỗ cách Thẩm Ngôn ba mét có hơn, ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm một miếng gỗ mấy ngày này ba Vương đang chạm khắc.

Hai vợ chồng già đã lớn tuổi, thích trong nhà náo nhiệt, chạy tới chạy lui lấy đồ ăn cho ba đứa nhỏ, mẹ Vương có chút thuộc tính thích cái đẹp khen Thẩm Ngôn không dứt miệng, liên tục khen Thẩm Ngôn xinh đẹp, còn chân tay vụng về muốn gọt lê cho Thẩm Ngôn.

“Bà đưa dao cho tui đi.” Ba Vương oán trách đoạt lấy lê và dao trong tay mẹ Vương, giống như không kiên nhẫn nói, “Chờ lát nữa cắt đứt đầu ngón tay, tui còn phải bôi thuốc cho bà.”

Mẹ Vương tặng cho ông một ánh mắt hình viên đạn, lại đi lấy nải chuối, bẻ một quả nhét vào trong tay Thẩm Ngôn: “Cháu ăn trái cây đi, đừng khách khí.”

Thẩm Ngôn ngọt ngào cười với mẹ Vương: “Cảm ơn dì.”

Hai mắt mẹ Vương sáng ngời có thần, chuyển hướng Vương Tiểu Khê, cảm thán nói: “Nếu mỗi ngày mẹ đều được nhìn đứa bạn này của mày, mẹ có thể sống lâu thêm mười năm đó.”

Vương Tiểu Khê trợn tròn mắt, điên cuồng chỉ mặt mình: “Con đâu con đâu? Con cũng đẹp mà!”

Mẹ Vương ghét bỏ vẫy vẫy tay: “Mẹ nhìn mày đủ rồi, nhìn tới mười chín năm.”

Vương Tiểu Khê bưng cái ly yên lặng uống trà, nghĩ thầm xác thật là mẹ ruột.

Mẹ Vương trầm ổn nói: “Nếu mày mặc váy, may ra mẹ còn có thể nhìn mày thêm hai cái.”

Vương Tiểu Khê một ngụm trà phun đầy đất: “Phụt ——”

“Mẹ xem mẹ kìa, mẹ còn khuyến khích Tiểu Khê hoài.” Vương Đại Hải xắn tay áo lên lau sàn, “Con khuyên nó còn chưa được nữa.”

“Nó mặc đẹp mà, mà nó cũng thích nữa, vậy cứ tùy nó đi.” Mẹ Vương vân đạm phong khinh khoát tay, bĩu môi với Vương Tiểu Khê, “Mẹ nói có đúng không?”

Vương Tiểu Khê điên cuồng gật đầu: “Đúng! Đúng!”

Mẹ Vương vốn là nhân sĩ đất Thục dưới núi Thanh Thành, hơn mười tuổi theo cha mẹ đi vào phương bắc an cư, không biết có phải do tính cách thời kỳ trưởng thành bị văn hóa Đạo gia hun đúc hay không, tính tình trước nay luôn bừa bãi phóng túng, hai câu châm ngôn lớn của cuộc đời phân biệt là “liên quan quái gì tới tui, cậu vui là được rồi” cùng với “liên quan quái gì tới cậu, tui vui là được rồi”.

Khi mẹ Vương còn trẻ có rất nhiều người theo đuổi, trong đó không thiếu con trai lãnh đạo điều kiện tốt, nhưng bà lại không màng người nhà phản đối, chọn ba Vương cũng làm ở trong phân xưởng nhà máy giống bà, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, bản thân cũng không có bao nhiêu tiền đồ, chính là do nhìn trúng ba Vương mặt mũi đẹp trai, biết lãng mạn, lại biết thương yêu người ta, quán triệt chuẩn tắc cuộc đời vui vẻ là được. Ba Vương ở với bà hơn nửa đời người, cũng dần dần bị lây nhiễm thành tính cách như vậy, hai người sống cứ như đôi thần tiên không hỏi thế sự, lúc trẻ có sự vui vẻ của cái nghèo, lúc lớn tuổi con cái có tiền đồ lại hiếu thuận, cũng có cái vui vẻ của giàu sang.

Mấy người đang chuyện trò hăng say, một con mèo cam mập ú nu mềm như bông từ trên cầu thang lủi xuống, phía sau còn lục tục có bốn chú mèo con cũng ú na ú nần như nó đi theo, năm con mèo rặt một kiểu màu cam.

“Oa, thật đáng yêu!” Thẩm Ngôn ôm một chú mèo con lên, đặt ở đầu gối trìu mến vỗ về, vài người khác cũng mỗi người bắt lấy một con mèo, năm người vừa vặn năm con mèo, tụ tập hít mèo, phê pha mơ màng.

“Con mèo này…… là anh cứu.” Vương Đại Hải thấy Thẩm Ngôn thích mèo, liền đột ngột cắm một câu, không bỏ lỡ mỗi một cơ hội nào có thể biểu hiện mình.

Thẩm Ngôn ngẩng mặt nhìn anh, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, Vương Đại Hải gãi gãi đầu, tiếp tục nói: “Tết Âm Lịch năm trước anh nhặt ở ven đường, có mấy học sinh tiểu học cột pháo vào đuôi nó, bị anh thấy, nên anh cứu nó về.”

Thẩm Ngôn quy quy củ củ nói: “Anh thật tốt.”

Không nghe thấy tiếng “anh ơi” ngọt ngào, Vương Đại Hải mất mát khó hiểu, ngơ ngác cúi đầu nhìn chằm chằm mu bàn chân: “……”

“Chú, dì, con phải đi làm bài tập ạ.” Thẩm Ngôn buông con mèo ra, xách cặp sách lên.

“Anh dắt em đến thư phòng.” Vương Đại Hải ôm con mèo bự từng được anh cứu, ân cần ở phía trước dẫn đường.

Thư phòng lầu ba ngày thường không có ai dùng, trên bàn phủ một lớp bụi, Vương Đại Hải một tay nâng con mèo dính người, một tay rút ra hai tờ giấy trong hộp, giúp Thẩm Ngôn lau bàn: “Ngôn Ngôn em cứ làm bài tập ở đây, chờ lát nữa anh mang cho em ít trái cây đồ ăn vặt, ba mẹ anh đều thích náo nhiệt, thích có khách tới nhà, em nhất định đừng khách khí với họ……”

Vương Đại Hải nói đến một nửa, bỗng nhiên bị Thẩm Ngôn đẩy một phát, trọng tâm lui về phía sau, ngã ngồi trên ghế, thân hình chú mèo cam nhoáng lên, nhảy xuống dưới đất.

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm con mèo dưới đất một cái, thay nó cuộn vào trong lòng Vương Đại Hải, hỏi: “Anh ơi, anh thích mèo hả?”

Đôi tay Vương Đại Hải thành thật đặt ở hai bên sườn ghế, không dám chạm lung tung vào Thẩm Ngôn, chỉ đáp: “Thích, mèo yên tĩnh, nếu là chó hoang thì có lẽ anh chỉ tắm rửa sạch sẽ cho nó rồi tặng người khác thôi……”

Thẩm Ngôn quấn lấy cổ Vương Đại Hải, mềm mềm kêu một tiếng: “Meo ——”

Vương Đại Hải nuốt ực một ngụm nước bọt, gương mặt anh tuấn cương nghị sung máu đỏ bừng.

“Anh ôm em đi.” Sợi tóc mềm mại của Thẩm Ngôn cọ qua cổ Vương Đại Hải, mềm nhẵn như lông mèo, mềm giọng dụ dỗ Vương Đại Hải quy củ đến cực kỳ, “Em là mèo con, ôm một chú mèo con không sao hết.”

Hết chương 53

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Quần áo thủy thủ [53]

Bình luận về bài viết này