Đăng trong Trọng sinh chi phế tài phấn đấu

Phế tài [79] (Hoàn)

79.

Ba năm sau

Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận lên đường trở về, thuận tiện mang theo giống cây mật kiên, đây là thành quả nghiên cứu ba năm qua của Tưởng Mộc Mộc, cuối cùng cũng thành công, hắn vốn là muốn trồng thêm một ít mật kiên ở C thị, như vậy hắn sẽ có càng nhiều tài liệu hơn.

C thị đã khôi phục diện mạo vốn có, hết thảy đều thay đổi, lại tựa như không hề thay đổi, C thị vẫn là C thị đó, đối lập với suy tàn lúc trước, bây giờ C thị càng thêm tráng lệ.

Điều duy nhất khiến cho người ta ngoài ý muốn là học viện hoàng gia đã không còn tồn tại.

Ngày Tưởng Mộc Cận và Tưởng Mộc Mộc về đến nhà, Trần Tú Nhã làm một bàn lớn thức ăn chờ hai người.

Tưởng Sâm đang tiến hành phương thức huấn luyện phong bế đặc biệt của quân bộ, không đến ba năm, năm năm thật đúng là không ra được.

Ba năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, lại tựa như không có thay đổi gì.

Lần này bọn họ trở về chủ yếu là vì chuyện nghiên cứu dịch cường hóa dị năng, Tưởng Mộc Mộc làm thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Tưởng Trạch Hạo lại đột nhiên tìm tới hắn, còn biết sự tồn tại của mật kiên, nói thật, hắn thật sự vô cùng kinh ngạc.

Hơn nữa, chuyên môn của hắn là nuôi trồng, đối với dịch cường hóa dị năng hoàn toàn không có cách nào, Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ một chút, Tưởng Trạch Hạo đại khái là muốn trái cây của hắn đi!

Tưởng Mộc Mộc nghiên cứu giống cây, rất nhanh liền gieo trồng, trong một tháng sau khi bọn họ trở lại, hết thảy đều khôi phục.

Tưởng Mộc Cận vẫn giống như trước kia, đi làm ở công ty.

Bọn họ mua một căn nhà, ở gần vườn nuôi dưỡng của mình, dưới sự giúp đỡ của vợ chồng anh Hác, vườn nuôi dưỡng có thể nói là tốt lắm, Tưởng Mộc Mộc không cách nào tiếp tục giữ hai người bọn họ lại, hai người bọn họ cũng tìm được vườn nuôi dưỡng của mình, Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện miễn cưỡng, có điều để cảm tạ bọn họ, vẫn là mời bọn họ đến nhà làm khách.

Chăm sóc cho vườn nuôi dưỡng của hắn tốt như vậy, Tưởng Mộc Mộc không thể không cảm kích bọn họ, thuận tiện cũng phải giúp đỡ họ.

Tưởng Mộc Mộc tự mình bắt gà bắt vịt bắt đồ ăn thôn quê, nào biết bất kể là loại động vật nào, tất cả đều hung mãnh cứ như động vật hoang dã ấy, muốn bắt một con cũng khó khăn.

Cuối cùng Hác Linh Tây thật sự không nhìn nổi, tự mình động thủ.

Tôn Thánh Nam phụng bồi Trần Tú Nhã, hai người ở một bên cười ha hả nhìn bọn họ, vừa nói chuyện phiếm, Tôn Thánh Nam còn ôm con trai đã được năm tuổi của mình nhìn hai người bọn họ ầm ĩ.

Trước tai nạn, Hác Linh Tây cùng Tôn Thánh Nam vẫn luôn không biết Tưởng Mộc Mộc là đại thiếu gia Tưởng gia, đều xem hắn là học sinh bình thường, sau khi biết Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận là anh em, lại hoảng sợ.

Có điều, ngược lại bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều, vẫn ở chung bình thường như trước, đi tới nhà mới của Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc đón Trần Tú Nhã, cha có quá nhiều chuyện phải làm, không thể thời khắc bên cạnh mẹ, hơn nữa bây giờ trong nhà cũng không biết từ lúc nào biến thành chiến trường của Tưởng Trạch Thành và Tưởng Trạch Hạo, mỗi lần hai người vừa thấy mặt, liền rùm beng không ngừng.

Trần Tú Nhã sẽ không để ý, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy phiền lòng, bất kể bọn họ cãi vã thế nào, bà chính là mặc kệ không nói, ai bảo ở trước mặt họ bà không có tiếng nói chứ?

Cho nên, đề nghị của Tưởng Mộc Mộc, bà nhanh chóng đáp ứng.

Có điều, cũng chỉ là tạm thời, bà cũng không nguyện ý ở lại nơi này, Tưởng Mộc Mộc ngược lại không có cưỡng cầu, thường xuyên về nhà gặp họ.

“Mộc Mộc, để mẹ! Bọn họ là bạn của con, ra trò chuyện với họ đi!” Trần Tú Nhã nói, đẩy Tưởng Mộc Mộc vẫn đang bận rộn ở phòng bếp ra.

Tưởng Mộc Mộc bất đắc dĩ, chỉ đành đi ra phòng khách, trò chuyện với bọn anh Hác.

“Con nuôi, Trắc Trắc, tới, mau gọi cha nuôi……” Tưởng Mộc Mộc trêu chọc đứa trẻ, cười hì hì, hắn thật sự rất thích con nít.

Hác Trắc Trắc chớp mắt, trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc một cái, dường như rất ư là bất mãn với vị cha nuôi này.

Tưởng Mộc Mộc khó chịu, đứng dậy ôm Hác Trắc Trắc vào trong ngực giày xéo nói: “Ta cho con trừng, cho con trừng này…… hừ!”

“Hừ hừ! Tôi mới không cần ông cho tôi cha nuôi đâu!” Giọng nói mềm mại non nớt, nghe khiến cho người ta thích, nhưng lời nó nói ra lại làm Tưởng Mộc Mộc không thích.

Hắn không phải chưa từng gặp đứa con trai nuôi này, nhưng mà đứa con trai nuôi này ở trước mặt hắn thật sự là rất ngang ngược! Ngược lại rất thích Tưởng Mộc Cận, mỗi lần thấy Tưởng Mộc Cận, hận không thể cả người đều nhào tới, ồn ào sau khi lớn lên phải đẹp trai giống như Tưởng Mộc Cận.

Tưởng Mộc Mộc không nói gì, hắn không đẹp trai sao? Không đẹp trai sao? Tại sao trong mắt nhóc này chỉ có Tưởng Mộc Cận chứ?

Tưởng Mộc Mộc cũng không quản nó giãy dụa thế nào, ôm nó vào trong ngực dùng sức xoa lại xoa, xoa đến khi nó không còn khí lực, mới hài lòng trả nó lại cho Tôn Thánh Nam, Tôn Thánh Nam nhận lấy con trai một thân hò hét loạn lên của mình, bất đắc dĩ cười cười.

Lúc này, Trần Tú Nhã đã làm xong thức ăn, Tưởng Mộc Cận cũng về tới.

Hác Trắc Trắc thấy Tưởng Mộc Cận, chuyện mới vừa rồi hoàn toàn quên, thân thể cũng không ngại phiền, đứng dậy, bịch bịch bịch chạy trên đất, đi về phía Tưởng Mộc Cận, một mực kêu cha nuôi cha nuôi.

Thái độ kém xa của Trắc Trắc đối với hắn và Tưởng Mộc Cận, khiến cho Tưởng Mộc Mộc cảm thấy vô lực thật sâu, cũng cảm thấy mất mác, sao hắn lại không khiến người ta vui như vậy chứ?

Đứa nhỏ này thật đúng là…… aiz…… ai không thích người mạnh, ít nhất thì, mặc kệ ở mặt nào Tưởng Mộc Cận đều rất mạnh, mọi người sợ cậu, nhưng cũng thích cậu.

Có điều, trẻ con giống như Hác Trắc Trắc, hoàn toàn không biết cái gì là sợ, cũng chỉ thích cậu.

“Ừ!” Tưởng Mộc Cận nhìn Hác Trắc Trắc một cái, không để ý, cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, tự nhiên ăn thức ăn Tưởng Mộc Mộc gắp cho cậu.

“Mộc Cận, đói bụng không, ăn nhiều một chút!” Tưởng Mộc Mộc liều mạng gắp thức ăn, không bao lâu, Tưởng Mộc Cận đều ăn sạch.

“Sao lại đói như vậy? Cả ngày em đều không ăn cái gì sao?” Tưởng Mộc Mộc nhìn Tưởng Mộc Cận ăn, cảm thấy càng là như thế: “Công ty có chuyện gì bận rộn như vậy, ngay cả thời gian ăn cơm cũng quên!”.

Tưởng Mộc Cận không nói lời nào, vẫn như cũ tiếp tục ăn.

Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện nói, một bàn năm người lớn một đứa trẻ cứ như vậy giải quyết cơm tối.

Tưởng Mộc Cận ở công ty đúng là gặp chuyện phiền lòng, vốn là không có gì, nhưng mà cha vẫn luôn không có ở công ty, sự tình đọng lại nhiều năm khiến cậu trở nên bận rộn, hơn nữa, nay cha cũng không ở đó nữa, vậy nên càng bận rộn hơn, hôm nay là cậu cố ý khai sai thời gian, mới có thể về nhà ăn cơm.

Tưởng Mộc Mộc đưa ba người Hác Linh Tây ra cửa, Hác Trắc Trắc thực luyến tiếc, dĩ nhiên, nó luyến tiếc chính là Tưởng Mộc Cận, nhìn Tưởng Mộc Cận mặt không đổi sắc đóng cửa phòng lại, mất mác cúi đầu.

Tưởng Mộc Mộc cũng rất bất đắc dĩ, gần đây Tưởng Mộc Cận vẫn luôn như vậy, đối với ai cũng xa cách: “Anh Hác, mọi người về trước đi, đến lúc đó em sẽ đi hỗ trợ.”

“Được, vậy cậu nhất định phải tới! Chúng tôi chuẩn bị xây một vườn nuôi dưỡng lớn hơn, thiếu một vài công nhân, nếu cậu nguyện ý chúng tôi còn có thể suy nghĩ một chút.” Tôn Thánh Nam nhiệt tình nói.

Tưởng Mộc Mộc gật đầu: “Ha ha, nhất định nhất định, chờ em bên này hết bận lại nói!”

“Thằng nhóc thúi, chờ cậu hết bận vậy còn không phải là chờ cả đời à!” Hác Linh Tây đạp Tưởng Mộc Mộc một cước, Tưởng Mộc Mộc né tránh.

Tưởng Mộc Mộc cười rất vui vẻ.

Hiện giờ hắn một thân thoải mái, ngay cả khi khoản nợ của cha vẫn còn, mặc dù cách thời gian rất lâu, lợi tức cũng thật nhiều, có điều bởi vì hắn nghiên cứu mật kiên, hắn đem phần thành quả này bán cho quân bộ, thù lao đủ cho hắn tiêu xài mấy đời, trả sạch nợ cũng không phải là vấn đề.

Giống mật kiên mà hắn mang về, vô cùng trân quý, cũng không bán cho người nào, tự mình tìm một nơi gieo trồng, hơn nữa còn để cho người của cấm địa trông coi.

Đại trưởng lão mang theo đội ngũ đi về, lưu lại mấy trăm người ở C thị, coi như là trợ giúp, cũng trao đổi với quân bộ, đòi một câu trả lời hợp lý về chuyện dịch cường hóa dị năng, mà điều kiện Tưởng Mộc Cận đáp ứng bọn họ chính là cái này, trợ giúp bọn họ đòi lại lý lẽ, bây giờ người của cấm địa cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh nữa, ít nhất nguyện ý cùng người bên ngoài trao đổi, chẳng qua là bây giờ, lại làm căng với quân bộ, huyên náo Tưởng Mộc Cận hai đầu khổ sở.

Cũng khó trách cậu mất hứng.

Tiễn bước một nhà Hác Linh Tây, Tưởng Mộc Mộc trở lại phòng.

Vừa vào cửa, còn chưa kịp nói chuyện, lập tức bị Tưởng Mộc Cận đặt trên tường, hung hăng hôn.

Không chống nổi khiêu khích của Tưởng Mộc Cận, không được bao lâu, Tưởng Mộc Mộc liền chịu không nổi, ánh mắt bịt kín một tầng hơi nước, nhìn chính mình quần áo xốc xếch, lại nhìn Tưởng Mộc Cận hoàn hảo không sứt mẻ, âm thầm mắng mình trở nên càng ngày càng dâm đãng.

Hắn trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Cận một cái, cũng không biết cái nhìn này càng làm cho Tưởng Mộc Cận tăng nhanh tiết tấu. động tác không chút lưu tình.

“Mộc Cận…… em, đừng, đừng gấp như vậy!” Tưởng Mộc Mộc dùng sức đẩy Tưởng Mộc Cận ra, hắn sắp không theo kịp tiết tấu của Tưởng Mộc Cận, cơ mà lực lượng của hắn ở trong mắt Tưởng Mộc Cận giống như con kiến vậy, càng đẩy càng chặt.

“Ưm…..” Địa phương mẫn cảm lần lượt bị châm ngòi, thân thể của hắn cũng bắt đầu phản ứng, thân thể đã sớm không biết trải qua bao nhiêu lần tình sự, địa phương tự xuất hiện ra chất lỏng kia đã ươn ướt.

Tưởng Mộc Mộc cảm giác thân thể của mình dưới điều giáo của Tưởng Mộc Cận, trở nên càng ngày càng không bình thường, hơn nữa Tưởng Mộc Cận còn có bộ dạng vận sức chờ phát động.

Tưởng Mộc Cận tự nhiên cảm giác được biến hóa của Tưởng Mộc Mộc, nhanh chóng cởi quần áo hắn, ngay cả quá trình khuếch trương cũng miễn, đi thẳng vào vấn đề.

“A….” Khối sắt cực lớn cứng rắn đột nhiên xỏ xuyên qua thân thể, bị cường ngạnh chống đỡ tạo ra cảm giác khác thường, Tưởng Mộc Mộc còn chưa kịp cảm nhận được là vui sướng hay là thống khổ, thân thể đã đi theo động tác của Tưởng Mộc Cận lay động, thân thể nóng bỏng dán lên vách tường lạnh như băng, lúc lạnh lúc nóng, tạo thành đối lập rõ ràng, khiến cho Tưởng Mộc Mộc càng thêm khó chịu, dường như mục đích Tưởng Mộc Cận làm như thế chính là vì để cho hắn càng ghi nhớ khắc sâu hơn.

“A…… ưm ưm…… Mộc Cận, hưm…..” Khoái cảm làm cho Tưởng Mộc Mộc dần dần mất đi ý chí, rõ ràng dưới sự mạnh mẽ của Tưởng Mộc Cận trở nên càng ngày càng chết lặng, vẫn như cũ ủ rũ đáp lại Tưởng Mộc Cận, lại tận tình hưởng thụ khoái ý mà Tưởng Mộc Cận mang lại cho hắn.

Tưởng Mộc Cận vùi đầu trên vai Tưởng Mộc Mộc, cắn cổ của hắn, dùng sức chống đối ở chỗ làm cho Tưởng Mộc Mộc ý loạn tình mê kia, khàn khàn ghé vào tai hắn nói: “Lực nhẫn nại của ca ca….. trở nên dài hơn rồi, em thật cao hứng…… ha ha!”

“A…… chậm một chút…… chậm…… ưm……” Khóe môi mang theo ánh nước sáng bóng, Tưởng Mộc Cận không nhịn được bao trùm lên.

Đợi đến khi chất lỏng nóng bỏng kia bắn vào trong cơ thể, Tưởng Mộc Mộc mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng biến thành mềm nhũn ngã vào lòng Tưởng Mộc Cận.

Trên mặt còn mang theo ửng hồng sau tình ái, hơi nước trong mắt cũng chưa rút đi toàn bộ, vẫn trơn bóng mê người như cũ, Tưởng Mộc Cận nhìn dáng vẻ Tưởng Mộc Mộc như vậy, hô hấp lại ngưng trọng, nói: “Ca ca, anh thật đẹp!”

Tưởng Mộc Cận cười ôm lấy Tưởng Mộc Mộc, ném lên giường, tiếp tục vòng triền miên kế tiếp……

Ánh mặt trời một ngày mới từ cửa sổ chiếu vào, Tưởng Mộc Mộc híp mắt, tối hôm qua thật là mệt đến ngất ngư, ngủ lúc nào cũng không biết, nhìn Tưởng Mộc Cận đã thay xong quần áo, Tưởng Mộc Mộc nói: “Ngày hôm qua rốt cục em làm sao vậy? Lại rầu rĩ không vui!”

Hắn rất mệt mỏi, giơ tay lên cũng cảm thấy mệt mỏi, đã rất lâu không có mệt như vậy rồi, trước kia bất kể Tưởng Mộc Cận muốn như thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm đến quá đáng như vậy, nhất định là cậu có chuyện gì đó phiền lòng.

Tưởng Mộc Cận cười cười, giữa hai lông mày đã không còn ưu sầu hôm qua, khôi phục bộ dạng bình thường, Tưởng Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thầm nghĩ, sau này nếu Tưởng Mộc Cận lại có chuyện phiền lòng như vậy, hắn phải đề phòng, nếu không thật không biết mình sẽ bị cậu hành hạ thành cái dạng gì.

Tưởng Mộc Mộc ngồi dậy, Tưởng Mộc Cận liền ngồi ở bên cạnh ôm hắn vào lòng, hôn lên tóc hắn nói: “Bị cha chơi một vố, tâm tình không tốt!”

Tưởng Mộc Cận ăn ngay nói thật, Tưởng Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn cậu, Tưởng Mộc Cận nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, giải thích nói: “Lần đầu tiên em đối nghịch với cha, khó tránh khỏi khẩn trương, xin lỗi, ca ca!”

“Là chuyện cấm địa?” Tưởng Mộc Mộc có thể loáng thoáng đoán được mấy chuyện này, bây giờ Tưởng Trạch Thành thành người trợ giúp quân đội, tự nhiên là Tưởng Mộc Cận sẽ đối đầu với ông, có điều, bất kể kết quả như thế nào, Tưởng Mộc Mộc biết chắc chắn Tưởng Mộc Cận sẽ không để cho người của cấm địa thua thiệt, ngược lại hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cha, suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn cười.

“Ừm!” Tưởng Mộc Cận mỉm cười, giống như nhìn thấu tâm tư của Tưởng Mộc Mộc, ngón tay gõ đầu hắn: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, rời giường!!”

Tưởng Mộc Mộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài đứng dậy, cũng không biết mặc áo ngủ vào từ lúc nào, nút cài đều không chỉnh tề.

Hắn trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Cận một cái, Tưởng Mộc Cận chỉ làm như không nhìn thấy, vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, giống như đang chờ gì đó.

Quả nhiên, Tưởng Mộc Mộc vừa muốn đứng lên, phần eo đau đến muốn chết, thiếu chút nữa ngã xuống, Tưởng Mộc Cận thuận thế tiếp nhận hắn: “Ca ca phải cẩn thận nha, em giúp anh xoa xoa!”

Tưởng Mộc Cận ở trên cái eo thon gầy của Tưởng Mộc Mộc, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, cái này nói rõ tối hôm qua cậu rất tận hứng.

“Còn không phải đều tại em!” Tưởng Mộc Mộc tức giận liếc cậu một cái, dưới xoa bóp của Tưởng Mộc Cận, cũng thoải mái hơn nhiều, mệt mỏi thành như vậy, hôm nay hắn không muốn ra cửa: “Em đi làm đi, anh muốn ngủ tiếp!”

“Được được được, ca ca ngủ đi!” Tưởng Mộc Cận ấn một nụ hôn trên trán Tưởng Mộc Mộc, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tưởng Mộc Mộc mới phát giác, hắn quả thật mệt chết đi, lại một lần nữa ngủ thật say.

***

Dã thú mất khống chế ba năm trước cũng không phải là không còn, bọn chúng vẫn còn tồn tại như cũ, bởi vì uống thuốc, có năng lực sinh sản khác hẳn với dã thú bình thường, giờ những dã thú mất khống chế này vẫn còn đang kéo dài, mà một nhóm người đột nhiên ngang trời xuất thế: thợ săn.

Hiện giờ nhiệm vụ công việc của những thợ săn này chính là săn dã thú, đặc biệt là những dã thú mất khống chế kia, những dã thú không mất khống chế đều biến thành thông minh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi đông người.

Như vậy coi như là duy trì một loại cân bằng, cân bằng giữa con người và dã thú.

Tóm lại, bất kể kia ba năm kia tới như thế nào, bây giờ cuộc sống của mọi người vẫn như cũ tiếp tục, ngày qua ngày.

Tưởng Mộc Mộc mơ một giấc mơ, trong mơ, hắn thấy Tưởng Mộc Cận nằm bên cạnh thi thể của hắn, tự phế dị năng, ở bên cạnh hắn hấp hối, cho đến khi chết đi.

Hắn còn thấy Tưởng Mộc Cận vì báo thù cho hắn, đem toàn bộ quân bộ đều làm cho rối loạn, giết Tưởng Trạch Hạo, giết Đàm Thu Minh, giống như là người điên liều mạng.

Hắn muốn ngăn cản, cũng là trơ mắt nhìn Tưởng Mộc Cận một mực giết chóc, hoàn toàn không ngăn cản được, chỉ có thể xuyên qua thân thể của cậu.

Hắn còn thấy, sau khi Tưởng Mộc Cận chết đi không bao lâu, dã thú mất khống chế trở nên hăng hái, giống như dã thú mất khống chế ba năm trước đây, đem thế giới biến thành hỏng bét.

Đám người nghiên cứu dã thú kia là nhân tài từ các quốc gia chọn ra, bọn họ là những người chịu khổ đầu tiên, tiếp theo dã thú không ngừng sinh sản sinh sản, cho đến khi không ai có thể khống chế được, tiếp theo, bao trùm toàn thế giới.

Hắn còn thấy Sâm nhi trở thành hy vọng duy nhất của cái thế giới kia, nhìn Sâm nhi cưỡi bạch lang bay lượn trên không trung, rất khốc rất khốc……

Chờ lúc hắn tỉnh lại, đã phân không rõ đâu là mơ, đâu là thực?

Chỉ có cảm giác mệt mỏi Tưởng Mộc Cận lưu lại trên người hắn, mới khiến cho hắn nhận ra hắn thật sự vẫn sống sót ở trên thế giới này, cũng may hắn sống lại, nếu không Tưởng Mộc Cận sẽ theo hắn cùng chết đi.

Nghĩ đến tình cảnh đó, toàn thân Tưởng Mộc Mộc liền toát mồ hôi lạnh, hắn cũng không hy vọng Tưởng Mộc Cận sẽ vì hắn làm như vậy, người đệ đệ Tưởng Mộc Cận nhìn thân thể của hắn, sau đó nổi điên không phải là Tưởng Mộc Cận mà hắn biết.

Hắn rất may mắn mình sống lại, không có phát sinh hết thảy như vậy.

Tưởng Mộc Mộc ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, đơn giản rửa mặt một cái, thay đổi quần áo, đến vườn nuôi dưỡng, bởi vì cách khá gần, hắn đi bộ hai mươi phút là có thể đến nơi.

Hắn cũng không có chuyện gì để làm, hơn một trăm người mà đại trưởng lão lưu lại kia, không biết thế nào, vô cùng chăm chỉ, cho dù Tưởng Mộc Mộc không có ở đây, cũng sẽ rất nghiêm túc hoàn thành công việc.

Bởi vì thu vào rất khả quan, vườn nuôi dưỡng của hắn dường như có khuynh hướng tiếp tục mở rộng.

Nay hắn cũng coi là người có tiền, nuôi heo nuôi gà nuôi vịt nuôi bò…… ngay cả tầng ngoài núi nhỏ cũng bị hắn bao, thả bò nuôi gì đó, thích hợp nhất.

Dĩ nhiên, hắn cũng không giống như anh Hác thành lập một khu dã thú, mặc dù hắn rất có hứng thú đối với khu dã thú, nhưng cũng sẽ không thuần dưỡng ở chỗ này, hiện giờ trải qua bão táp dã thú, nhà ai còn dám nuôi mấy thứ này, Tưởng Mộc Mộc tự mình tìm một địa phương tương đối bí mật nuôi dưỡng dã thú, cũng đem mật kiên trồng ở nơi đó, phân hơn mười người trông coi.

Chính mình cũng thường ở nơi đó không trở về nhà.

Mật kiên không phải dễ dàng như vậy là có thể lớn lên, ít nhất phải qua hai năm mới có thể được việc, có điều hắn cũng không gấp gáp, bây giờ hắn rất thỏa mãn, có nhà có người yêu có công việc……

Hết thảy đều rất tốt, rất hạnh phúc, hắn cũng sẽ không gấp gáp đi làm cái gì, mỗi ngày đều nhìn vườn nuôi dưỡng của mình từng bước một mở rộng, chậm rãi tốt lên, trong lòng hắn vui sướng hài lòng.

Tưởng Mộc Cận thường nói thế này: “Ca ca anh đó, cũng sắp trở thành người rừng rồi, có điều em thích đi theo ca ca cùng nhau giương oai!”

Ngày nghỉ của Tưởng Mộc Cận đều trải qua cùng với Tưởng Mộc Mộc, thật ra thì chính là hai người cùng đi dã ngoại trên núi.

Sau đó, Tưởng Mộc Mộc sẽ ở nhà làm xong thức ăn chờ Tưởng Mộc Cận về nhà ăn cơm, cho tới bây giờ Tưởng Mộc Cận chưa từng bỏ lỡ một bữa nào.

Mật kiên của bọn họ thành công kết trái, Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận hái một đống quả đỏ au đến rỉ máu một túi cho cha mẹ, một túi cho Tưởng Sâm, còn có ông ngoại bà ngoại cùng với bác cả chú ba, Hắc Mập Mạp, nhóc khỉ…..

Tóm lại, trái cây lần đầu tiên gần như đều cho người ta.

Cũng bởi vì như thế, hắn mới phát hiện thì ra bên cạnh mình còn có nhiều người thân bạn tốt như thế.

Có một lần, bọn họ đi du lịch, Tưởng Mộc Mộc vô cùng ngoài ý muốn gặp được y —— Đàm Thu Minh.

Đàm Thu Minh cùng Phùng Thành đi chung với nhau, quan hệ hai người rất mật thiết, chẳng qua là dáng vẻ của Đàm Thu Minh thoạt nhìn có chút kỳ quái, không có lạnh như băng trong ấn tượng, nhiều thêm mấy phần nhu hòa, sau đó Tưởng Mộc Cận nói cho hắn biết, dị năng của Đàm Thu Minh hoàn toàn biến mất, hắn kinh ngạc mất một trận.

Lúc bọn họ đi ngang qua làm như không nhìn thấy, Tưởng Mộc Mộc cũng xem bọn họ thành người xa lạ, bọn họ đã không còn quen biết nữa, sống cùng hắn cả đời là Tưởng Mộc Cận, mặc dù bọn họ là anh em, nhưng chỉ cần bọn họ yêu nhau là được rồi.

Đời này, sau khi sống lại hắn rất hạnh phúc, Tưởng Mộc Mộc nghĩ như vậy.

Hắn thấy rất nhiều người, trải qua các loại chuyện, ở các nơi trên thế giới để lại bóng dáng của hắn và Tưởng Mộc Cận, mãi cho đến cực kỳ lâu sau này, bọn họ cũng chưa từng muốn một đứa nhỏ.

Tưởng Mộc Cận nói: “Ca ca, chờ anh già rồi, chỉ có thể dựa vào em nuôi anh! Anh xem em đối với anh thật tốt!”

Tưởng Mộc Mộc nói: “Anh biết em vẫn luôn đối với anh rất tốt, nếu không anh cũng sẽ không bị em cưng chiều đến mức tùy hứng như vậy! Cũng may, anh còn có thể thấy được cái tốt của em, cho nên, bây giờ anh rất hạnh phúc!”

Sau đó Tưởng Mộc Mộc bán vườn nuôi dưỡng đi, bán cho hai anh em Tô Vĩ cùng Tô Thắng, còn mình và Tưởng Mộc Cận ở trong núi xây một nhà trúc nhỏ, trong ngọn núi đó trồng đầy mật kiên của hắn, còn có một ít thú nhỏ hắn nuôi, mỗi ngày cứ như vậy trôi qua.

Có một ngày, Tưởng Mộc Mộc hỏi Tưởng Mộc Cận: “Nếu như anh chết, em sẽ như thế nào?”

“Em sẽ chờ sau khi ca ca chết, theo anh cùng chết, như vậy, ca ca cũng sẽ không nếm trải nỗi đau khổ sinh ly tử biệt.” Tưởng Mộc Cận nói rất tùy ý, như là chuyện thường như cơm bữa.

Tưởng Mộc Mộc nói: “Anh nhất định sẽ sống thật tốt, nhìn em cho thật kỹ!”

“Ca ca không được nuốt lời!”

Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái.

Những thứ trong mộng, anh sẽ không để cho nó biến thành sự thật, Mộc Cận, anh sẽ nhìn em!

.**…**…TOÀN VĂN HOÀN…**…**.

 

Một suy nghĩ 41 thoughts on “Phế tài [79] (Hoàn)

  1. Nhân tiện êm vừa mới cop xong bộ này, chủ nhà cho cái mail, êm gửi cho. Sẵn đề cử cho chủ nhà bộ mạt thế cự cổ và tuyệt xử phùng sinh. Êm rất muốn đọc mà chưa thấy nhà nào làm nên chủ nhà coi thử coi, có hứng thì edit đuy a~~

    Đã thích bởi 1 người

  2. vậy hay là làm bộ trọng lâm điên phong. bộ này cũng trọng sinh chủ công ta bị nghiện thể loại này. ta qua nhà trình anh rồi mà đọc một lúc vẫn thấy khó hỉu nên đành tiu nghỉu

    Thích

  3. mà mấy cái hình đầu chương của nàng làm ta thật…ta là một cật hóa trời sinh, mỗi lần có chương mới chỉ dám vào đọc sau khi ăn no vì sợ nhìn thấy cái hình lại… thèm

    Thích

  4. vậy làm bộ này hay lém nè Từ lộ nhân giáp thành thái tử phi. có spoil bên nha đào đào và đây là đánh giá của zổ tỷ của nhà hoang có chủ: Chủ thụ, thụ vốn là NPC trong game Thiên long bát bộ, xuyên vào người con út của đại tướng quân (11t) gả cho thái tử. Tr hay ở chỗ anh công trong này không khốc cuồng bá duệ mà là một bạn trẻ trâu ham chơi. Bạn công vốn là con thứ năm, cứ tưởng chẳng bao giờ phải làm hoàng đế, không ngờ các anh chết hết nên bị bắt làm thái tử, chứ thực ra ảnh thích ăn thích chơi lắm. Em thụ lúc đầu chưa hiểu cách làm một con người, hơi ngơ ngơ, em xác định hoàng hậu, thái tử là người chơi, còn người hầu cũng chỉ là NPC, em hay nghĩ ra các trò cho anh thái tử chơi nên ảnh mê ẻm lắm. Về sau 2 ng đều từ từ trưởng thành, rất là hay. Tr có nv phụ thú vị, tui thích nhất ông tướng quân bố em thụ, nhi khống. Gia đình em thụ cũng rất hay. Bố em thụ vốn là ăn mày, đi theo vua khởi nghĩa thành đại tướng quân, mẹ là tiểu thư nhà giang hồ, thăm chồng đúng lúc giặc đến liền lao ra chém đầu năm tướng địch. Anh con trai cả là tướng quân, phúc hắc, lấy cô vợ được xưng là nữ trạng nguyên, từng giả trai đi thi. Anh con hai là kiểu tứ chi phát triển, vợ là con của thổ phỉ, mê ảnh rồi theo ảnh từ lúc mười ba tuổi, giả trai ra chiến trường theo anh, 5 năm sau anh mới động lòng, hễ có ai chê người nhà là chị sẽ lẻn vào nhà cạo đầu (=))) ). Bố của chị này thành cp với một thái giám, cp này cũng thú vị. Ông bố là kiểu vai u thịt bắp, nên anh thái giám (thực ra đã30t, là tổng quản thái giám) nhìn thấy mê luôn, quấn quýt lấy ông mấy tháng mà ổng ngu không hiểu. Ông hoàng đế mới xúi anh thái giám là anh hùng cứu mỹ nhân, gạo nấu thành cơm. Anh thái giám thuê mấy thằng thị vệ giả làm lưu manh. Ông thổ phỉ thấy có người dê thái giám, còn tưởng thái giám là nữ liền sờ ngực người ta (=))) ), sau đó mới hiểu ra là anh thái giám thích mình, vác luôn con người ta đi tìm con gái mình bàn chuyện hôn lễ, thấy con gái ko ở nhà liền khiêng người về động phòng ~

    Thích

    1. thks nàng đã thích truyện ^^ ta khá thích truyện nàng đề cử, ta cũng mới qua nhà lưu thủy du tâm xem, nhưng có vẻ như bên ấy chỉ là ra chương chậm thôi chứ ko có ý định drop, nên ta còn đang phân vân ko biết có nên ôm hay ko

      Thích

  5. Hạnh phúc, an bình và tình yêu sẽ được chúa và các thánh thần ban cho bạn yêu dấu của tôi. Chúc cho thành công ngập tràn cuộc đời bạn! Giáng sinh vui vẻ!

    Thích

  6. Truyện rất hay. Chỉ mong nàng đừng drop thôi. Ta sẽ cầu nguyện mỗi đêm chờ mong ngày nàng hoàn hết các bộ đang đào a. Truyện nào cũng chọt trúng điểm G làm ta chịu không nổi mà

    Thích

  7. Rất muốn biết cuộc sống sau này của thằng ÔV, không biết ngoài AL ra nó có người yêu nào khác không hay sẽ sống 1 mình??? Sao tác giả không nói gì về hắn ta thế?

    Thích

  8. hoàn rùi hoàn rùi. đúng là mình cũng hơi thắc mắc về tên ÔV lun ấy, cơ mà có lẽ là cũng ko ra gì đâu. khả năng hiệu trưởng Vương cũng xử lý rùi. cảm ơn chủ nhà đã dịch nha ❤ mị lượn tiếp qua bộ khác của nhà đây

    Thích

Bình luận về bài viết này