Đăng trong Nam tức phụ của Đông Bắc Hổ

Đông Bắc Hổ [56 + 57]

OLYMPUS DIGITAL CAMERA

056. Vỏ giữ lại, ruột ném…

Có chút đau đầu… ưm… không phải có chút, mà là đau đầu!

Hứa Tư Văn say rượu tỉnh lại nửa ngày mới từ trên giường bò lên, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một ly nước, ngay lập tức lấy tới uống, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Chậm rãi rời giường, chậm rì rì rửa mặt, chờ mặc quần áo tử tế ra cửa phòng, đại não Hứa Tư Văn mới chậm rì rì vận chuyển.

Một tên trông coi cỡ bự đang ngồi xổm ở cửa.

Hứa Tư Văn ngửa đầu: “…!”

Kỳ thực lúc Hứa Tư Văn thức dậy, đã là xế chiều, ngày hôm qua y gây sức ép quá ác, hừng đông mới ngủ, vốn là gác suốt đêm giao thừa, phần lớn người hiện đại đều chỉ canh gác đến qua 0 giờ liền đi ngủ, nhưng Hứa Tư Văn dằn vặt đến hơn một giờ mới ngủ, lại uống say, tự nhiên ngủ dậy trễ cũng sẽ trễ hơn rất nhiều.

“Uống!” Ông chủ Vũ bưng một bát nóng hầm hập để dưới mũi kỹ thuật viên Hứa, bát canh kia không lớn nhưng mùi vị rất nồng nặc.

“Cái gì vậy?” Hứa Tư Văn cau mũi một cái.

“Canh giải rượu.” Ông chủ Vũ chỉ còn thiếu nước cưỡng ép rót vào cho kỹ thuật viên Hứa nữa thôi.

Bởi vì hiện giờ sắc mặt của kỹ thuật viên Hứa không thể gọi là tốt, trắng cũng sắp trong suốt rồi, trong mắt cũng là tơ máu thì nhiều tròng trắng thì ít, lại phối hợp với cái thân hình nhỏ nhắn mỏng manh, ông chủ Vũ gần như không nỡ nhìn thẳng.

“Ồ.” Hứa Tư Văn ngoan ngoãn uống vào.

“Dưới lầu chuẩn bị cơm tối, ăn chút gì đi.” Ông chủ Vũ thấy người không có gì khác thường, cho rằng chuyện này xem như qua rồi, kéo người đi ăn cơm tối.

Vừa lên bàn ăn, Hứa Tư Văn chậm nửa nhịp mới phản ứng được, ngày hôm qua có vẻ như y uống say đi?

“Ngày hôm qua tôi uống say đúng không?”

Y không hỏi còn may, vừa hỏi ra, tất cả mọi người bao gồm cả ông chủ Vũ đều dở khóc dở cười khóe miệng không ngừng co rút, thậm chí có người không nhịn được, đều xoay người bả vai luôn run rẩy…

Xem tình huống như vậy, Hứa Tư Văn lập tức hiểu ra.

“Nói!” Với người khác thì Hứa Tư Văn không quen, thế nhưng y cùng ông chủ Vũ quen biết như vậy đủ rồi, dù sao thì ngày sau hai người lại càng không có dính líu, cho nên y cũng không cần giữ tôn kính cao nhất gì đó với ông chủ Vũ, liền dứt khoát kéo vạt áo ông chủ Vũ, đôi mắt trợn thật lớn ép hỏi bạn cùng phòng lâm thời ông chủ Vũ.

“Cái kia, cậu uống mơ hồ….” Ông chủ Vũ dùng từ ngữ cố hết sức không tổn thương đến lòng tự trọng của kỹ thuật viên Hứa: “…Lại nói, ai mà không có lúc uống say đâu? Say rượu thất đức gì đó đều bình thường mà!”

Hứa Tư Văn đã đỏ cả mặt muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi!

Trước đây y rất ít uống rượu, chính là uống cũng thật sự không uống rượu đế quá mạnh như vậy, không biết một chén vào bụng, tác dụng chậm mười phần!

Lúc ăn cá, y còn uống một chút bia nữa, bằng không bữa tiệc đêm giao thừa cũng sẽ không ai cho y đầy một chén rượu đế, còn tưởng rằng là một chiến tướng trải qua khảo nghiệm bàn rượu, kết quả lại chứng minh, đây chỉ là một tân thủ “một chén gục” trên đấu trường rượu thôi.

“Tốt tốt, chuyện đều qua rồi, say rượu, lại không phải chuyện phạm pháp!” Ông chủ Vũ dùng sức xoa xoa đầu kỹ thuật viên Hứa, khó được quang minh chính đại động tay động chân với người ta như thế.

“Quá mất mặt!” Hứa Tư Văn vùi đầu không còn mặt mũi gặp người.

Tự cho là mình rất tự hạn chế, y đích xác cũng là một người rất biết tự hạn chế, nhưng sao uống nhiều rồi sẽ biến thành như vậy chứ? Không phải y chưa từng uống say, cơ mà không phải là như vậy nha!

Chỉ có thể nói, y vẫn là không đủ hiểu chính mình.

“Không mất mặt không mất mặt!” Ông chủ Vũ nhe răng toét miệng cười cười: “Tui cũng từng uống say sau đó làm mấy chuyện ngu ngốc mà.”

Hứa Tư Văn ngẩng đầu nhìn ông chủ Vũ, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Ặc!” Ông chủ Vũ sờ sờ mũi: “Uống say, khát nước, gọt một nửa quả dưa hấu lớn, vỏ giữ lại, ruột ném….”

Hứa Tư Văn: “…!”

Hết chương 56

057. Đều là hổ!

Hứa Tư Văn được an ủi, hoặc là nói, y là bị chọc phát cười, ông chủ Vũ không tiếc hi sinh hình tượng cá nhân của mình, đến giải trí cho kỹ thuật viên Hứa, hậu quả chính là mọi người mồm năm miệng mười nói thật nhiều chuyện lúng túng của từng người, nhiều nhất chính là các loại xấu mặt sau khi say rượu.

Ông chủ Vũ bởi vì nguyên nhân thân phận, so với kỹ thuật Hứa thì thời điểm uống say nhiều hơn nhiều lắm, tửu lượng này cũng là luyện ra được, hiện tại sau khi tám lạng nửa cân vào bụng, hắn còn có thể dùng đũa gắp đậu phộng ăn, không giống kỹ thuật viên Hứa, một chén rượu đế nồng độ cao rót hết, cả người liền triệt để biến dạng.

“Ngày hôm nay không đi ra ngoài?” Hứa Tư Văn nhìn tất cả mọi người đang phân công lễ vật, thế nhưng lại không ai ra cửa, tò mò hỏi Vũ Khánh Cương.

“Đã đi ra ngoài rồi.” Vũ Khánh Cương nhìn nhìn Hứa Tư Văn, sáng sớm hắn đã đi ra xông nhà, nếu như chờ người này dậy rồi hỏi lại, đồ ăn cũng nguội rồi.

“Ồ.” Hứa Tư Văn quay đầu nhìn mọi người bận rộn, y không nhúng tay, dù sao mà nói thì ở đây, y thật sự không quá thích hợp thân cận quá mức với họ.

Người nhà họ Vũ kỳ thực rất bận, bây giờ ở nhà cũng chỉ có ông hai ông ba và Hứa Tư Văn, mà anh hai chị hai Vũ gia cùng Vũ Khánh Cương, bao gồm cả ba đứa nhỏ Vũ gia cũng được phân chia nhiệm vụ, bọn Vương Đại Lực đảm đương vai tài xế, vào lúc này Hứa Tư Văn mới nhìn ra một chút ý tứ Vũ gia là phú hào, bởi vì từ ga ra lái ra ba chiếc xe, cái nào cái nấy đều là xe xịn.

Có điều Hứa Tư Văn chú ý tới, đều là xe xịn không phải giả, nhưng sao tất cả đều là Land Rover?

“Sao đều là Land Rover?” Hứa Tư Văn không tự chủ liền hỏi ra, lại nói, phú hào nào sẽ chấp nhất với một loại xe như vậy? Người ta không phải đều là vài loại nhãn hiệu mới có thể cho thấy tiền bạc bản thân hùng hậu sao? Sao Vũ gia chỉ nhận đúng một loại chứ?

“Bởi vì mua cùng lúc, có thể trả giá, còn có thể chiết khấu sau đó đòi tặng phẩm.” Ông ba ở một bên cười gian giải thích cho Hứa Tư Văn “Hơn nữa xứng với tên công ty bao nhiêu chứ? Đều là hổ!” (Land Rover trong tiếng Trung là Lộ hổ)

Hứa Tư Văn: “…!”

Nghĩ đến bộ dạng ông chủ Vũ lúc cùng y đi dạo phố mua hàng tết, lại quay đầu nhìn ba chiếc Land Rover đã mất bóng, Hứa Tư Văn xem như là biết được gia phong của Vũ gia là cái đức hạnh gì rồi.

“Chỉ với con người ông chủ Vũ như vậy, nếu hắn không phát tài thì đều không có thiên lý!” Giơ ngón tay cái lên, không thể không bội phục nha!

Thương hiệu xe này mà cũng có thể móc đến làm cho đối phương xuống giá, còn nói hoa mỹ là chiết khấu, tiện thể còn muốn tặng phẩm… Nếu không phải số lượng lớn, phỏng chừng còn thật sự không mở miệng được!

Ông ba cười ha ha.

Vũ gia vừa bận bịu chính là vài ngày, mãi cho đến mùng bảy mới coi như yên tĩnh, trong lúc đó Hứa Tư Văn ở Vũ gia trôi qua thanh nhàn nhất, chỉ còn lại y cùng với hai ông cụ, ông ba không chịu cô đơn dạy kỹ thuật viên Hứa chơi đấu địa chủ, hai già một trẻ liền trở thành bạn bài, mỗi ngày đều chơi bài, ngày thứ nhất học được đấu địa chủ, Hứa Tư Văn luôn là người bị đấu, ngày thứ hai y đã có kinh nghiệm, không gọi bài, thành người làm công làm công cho địa chủ, ngày thứ ba liền bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, ngày thứ tư, y thành địa chủ, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn bị đấu, đợi đến năm ngày qua đi, quen thuộc cách chơi, y liền xưng bá bàn bài.

“Này không công bằng!” Ông ba thua liền tức giận.

Ông cụ hiện tại đầy mặt đều là giấy truy nã, vừa nói chuyện, tờ giấy liền bay bay, ông hai cũng không tốt hơn chỗ nào, cũng là Hứa Tư Văn tự mình dán mấy cái ở trên mặt, làm người thắng, y rất hào phóng xé ra hai tờ giấy, dán cho ông hai xong, giơ tờ giấy nhìn ông ba nhảy nhảy dở khóc dở cười: “Ông ba, có chơi có chịu.”

Vừa bắt đầu y chính là bị dán còn nhiều nghiêm trọng hơn so với ông ba, cũng không chơi xấu, ai như ông cụ này thắng được lại không thua nổi…

Chờ Vũ Khánh Cương bọn họ bận rộn xong trở về nhìn, ông ba ông ấy đã là bạn vong niên* với kỹ thuật viên Hứa.

*Bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết như bạn bè cùng trang lứa.

Hết chương 57

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Đông Bắc Hổ [56 + 57]

Bình luận về bài viết này