Đăng trong Phi chức nghiệp bán tiên

Phi chức nghiệp bán tiên [70]

Chương 70: Gần mực thì đen

Vùng này thỉnh thoảng có nhà cũ tu sửa lại, Tạ Linh Nhai quét nhìn một vòng, còn thật sự nhìn thấy vài cục gạch ở ven đường, hắn cầm lấy một cục ước lượng cân nặng, ừm, tạm ổn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thi Trường Huyền nhìn thấy Tạ Linh Nhai lấy gạch, nhưng vẫn còn có chút bất đắc dĩ, “Vô dụng.”

Tạ Linh Nhai vẫn chấp nhất với cách phá pháp bạo lực, giống như lần đầu tiên hắn đi giúp Thi Trường Huyền, lấy gạch đập lão sư nương kia, lỡ như thành công thì sao?

Lúc này, đệ tử của Mã Tiểu Xuyên kêu “à há” hai tiếng, một quyền đấm lên bức tường bên cạnh, đấm ra cả một lỗ thủng.

Tạ Linh Nhai: “…”

Tạ Linh Nhai bỏ gạch xuống.

Lúc này Thi Trường Huyền mới giải thích: “Đất sinh kim, hỏa mới khắc kim.”

Đối phương dùng phép ngũ binh hộ thân, trong ngũ hành thuộc về kim, muốn phá pháp này, phải bắt tay từ hỏa.

Tạ Linh Nhai lập tức thông suốt, lại khom lưng nhặt cục gạch kia lên nữa.

Thi Trường Huyền đang muốn hỏi, đã thấy Tạ Linh Nhai lấy từ đâu đó ra một bao chu sa, hiện giờ hắn luôn mang theo chu sa trên người, đỡ phải cắn đầu ngón tay hoài, vân tay cũng sắp mất sạch rồi. Có điều không mang theo giấy vàng, Tạ Linh Nhai cầm viên gạch, vẽ bùa ngay lên trên đó.

Đệ tử Mã Tiểu Xuyên ngạc nhiên!

Gã từng thấy vẽ bùa trên gỗ, từng thấy vẽ bùa trên vải, chỉ là chưa từng thấy ai vẽ bùa trên gạch!

Ý nghĩ chợt lóe lên, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, gã nhanh chóng sinh long hoạt hổ vọt tới, tự biết hai phe chênh lệch nên không giở trò quỷ ma gì, nhào tới vật lộn có lẽ còn có chút hi vọng.

Thi Trường Huyền tự nhiên tiến lên một bước, giơ tay cản lại, liền cảm thấy như bị gậy sắt gõ vào, anh khẽ cau mày, lại không hề nao núng, trở tay giữ lại cổ tay đệ tử Mã Tiểu Xuyên, không cho gã tới gần thêm một bước nào.

Đệ tử Mã Tiểu Xuyên nghẹn khí, hét lớn một tiếng, tay kia tiếp tục tàn nhẫn đập xuống, dù sao thì hiện tại gã cũng không biết đau đớn.

Tạ Linh Nhai nghe thấy âm thanh lúc Thi Trường Huyền động thủ với gã cũng cảm thấy không đúng, tăng nhanh tốc độ vẽ bùa, đồng thời trong miệng niệm chú: “Nam cực chi tinh, hỏa lôi chi thần. Xích diện trung tâm, tuần du càn khôn. Dám có không phục, tấc trảm như trần.”

Vẽ xong, còn phải đóng thêm con dấu, hắn nâng bùa nhắm mắt đọc thầm: “Tâm ấn nơi nơi, Vương Thiện hiện hình. Tổ sư bảo tự, chắp tay nghe lệnh!”

Chiêu này rất độc, linh tổ chấp chưởng lôi hỏa, Tạ Linh Nhai niệm tên thật của linh tổ, còn đóng thêm tâm ấn, công hiệu của bùa này cũng sẽ tăng mạnh hơn rất nhiều.

Trên mặt viên gạch màu đỏ sậm, chu sa uốn lượn, Tạ Linh Nhai bỗng nhiên mở mắt hô: “Sư huynh!”

Thi Trường Huyền xoay cổ tay một cái, rút ra khỏi tay đệ tử Mã Tiểu Xuyên, tránh sang một bên.

Tạ Linh Nhai thì lại một gạch vỗ xuống, mặt có vẽ bùa hướng về phía vai đối phương. Nơi tay chỉ cảm thấy lúc đầu tiếp xúc đến cảm giác kim loại, thế nhưng rất nhanh, linh phù nổi lên hiệu quả, kim loại như là đậu phụ, cảm giác cứng rắn đột nhiên rút đi!

Đệ từ Mã Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy trên vai nóng bừng, trên người như có một lỗ thủng, xèo một phát xì hết hơi, phép thuật bị phá, ngay sau đó chính là cảm giác đau đớn truyền đến.

Một gạch đập xuống, đau cỡ nào!

Bùa gạch trong tay Tạ Linh Nhai hoàn thành sứ mạng của mình xong liền vỡ thành hai nửa, lại nhìn đệ tử Mã Tiểu Xuyên, đã ôm vai rớt nước mắt.

Một gạch này, vừa phá pháp của đối phương lại vừa đập người, Tạ Linh Nhai vô cùng hài lòng, lần này cái khó ló cái khôn, rất là có hiệu quả.

Tay Tạ Linh Nhai đặt ở trên vai gã, kéo gã đi về, người này còn muốn kêu cứu, giờ này trên đường đi bộ còn có rất nhiều người, gã vừa há mỏ ra Tạ Linh Nhai liền bóp một phát trên chỗ bị đập của gã, khiến gã toàn hô lên những tiếng kêu đau.

Cuối cùng đệ tử Mã Tiểu Xuyên cũng coi như biết rõ, Tạ Linh Nhai đích thực là hoàn toàn khác trong tưởng tượng của gã, người thiện lương dũng cảm trừ gian diệt ác cũng không nhất định là sẽ nhẹ dạ.

Tạ Linh Nhai dẫn gã về Bão Dương quan, lấy dây thừng trói gã lại, miệng cũng dán kín, miễn cho gã làm phép.

Lúc này hắn lại kéo áo gã ra nhìn, trên vai gã có một vết màu xanh tím bự chảng, còn có một ít vết cháy xém, chẳng trách vừa nãy gào lớn tiếng như vậy.

Sau khi xem xong Tạ Linh Nhai nói: “Anh đây chính là báo ứng, ngày thường làm không ít chuyện xấu nhỉ.”

Người kia a a vài tiếng, dáng vẻ rất không phục.

Tạ Linh Nhai cười nhạo hai tiếng, “Không thì linh thí một chút nhé?”

Linh thí là một loại hình pháp thuật trong đạo môn, để kiểm tra một người có từng dùng đạo thuật hại người hay chưa, chẳng hạn như cục bùa gạch vừa nãy của Tạ Linh Nhai, nếu như thêm phương pháp linh thí, người bị đập nếu chưa từng dùng đạo thuật hại người, thì sẽ không bị lôi hỏa tổn thương, còn hại người thì kết quả chính là ngược lại, hơn nữa phạm tội càng nhiều, tổn thương càng nghiêm trọng hơn.

Rất hiếm người biết phương pháp này, người kia không dám tin nhìn Tạ Linh Nhai vài lần, nhưng cũng không dám liều lĩnh, dù sao thì Tạ Linh Nhai đã vang danh bên ngoài, gã yên lặng cúi đầu, chỉ lo Tạ Linh Nhai sẽ dùng linh thí thật.

Tạ Linh Nhai biết ngay người này không dám, nói: “Lừa anh thôi, biện pháp này đã sớm thất truyền rồi.”

Người kia: “…”

Tạ Linh Nhai gọi điện thoại báo cho Trình Hân, lại tìm ra chứng minh thư của người này, nhìn chỗ họ tên ghi Hách Chí Viễn.

Thi Trường Huyền ở bên cạnh nói: “Sư phụ hắn tương giao với Bùi Tiểu Sơn nhiều năm, đã từng kết bái.”

Thế nhưng tiếng tăm Mã Tiểu Xuyên kém xa Bùi Tiểu Sơn, mới đầu điểm xuất phát của hai người đều không khác nhau mấy, Bùi Tiểu Sơn bởi vì không còn sư môn mà còn kém hơn một ít. Tên hai người lại hơi giống giống, khi đó làm việc trong giới cũng sẽ buộc chung với nhau tiêu thụ một chút.

Có điều sau này Bùi Tiểu Sơn càng lên càng cao, Mã Tiểu Xuyên có chút mất tự nhiên, vì vậy chút hoài niệm kia cũng tan thành mây khói. Nghe Hách Chí Viễn gọi tên Bùi Tiểu Sơn, ngay cả một chút tôn kính cũng không có.

Đương nhiên sau khi Bùi Tiểu Sơn phạm tội, những người này đều mang lòng sợ hãi. Bọn họ vì kiếm tiền, ít nhiều cũng từng trải qua chút việc tổn hại âm đức, đến ngày nào đó, nếu bọn họ giống Bùi Tiểu Sơn bị đoạt thọ mệnh mà chết, còn chưa chắc đã có năng lực như Bùi Tiểu Sơn, trở về từ cõi chết giành giật được thêm hai năm mạng sống.

Cơ mà hiểu biết của Thi Trường Huyền cũng chỉ là mặt ngoài, Tạ Linh Nhai nghe xong liền nói: “Giỏi nhỉ, tôi đã nói không phải thứ gì tốt rồi mà, chung một đường với Bùi Tiểu Sơn thì có thể có người nào tốt được.”

Không lâu lắm, Trình Hân cũng chạy tới, thấy bộ dạng thê thảm của Hách Chí Viễn liền hỏi, “Cậu dùng tư hình với hắn hả?”

Tạ Linh Nhai nói: “Không có, hắn động thủ trước, tôi vì tự vệ nên đập hắn một chút thôi.”

Hách Chí Viễn nghĩ thầm, nếu không phải mày điên cuồng đuổi theo tao, tao sẽ động thủ chắc! Cuối cùng bị thương cũng chỉ có tao thôi mà!

Tạ Linh Nhai kể hết lại việc hôm nay Bảo tiên sinh tìm hắn, còn có chuyện về Mã Tiểu Xuyên, sau khi Trình Hân nghe xong liền hỏi Hách Chí Viễn: “Độc lâu thuật ở Bảo gia là do các người bày ra ư?”

Tạ Linh Nhai xé băng dán trên miệng Hách Chí Viễn ra, nhưng Hách Chí Viễn mờ mịt, không biết Trình Hân là ai, cũng không biết sao bọn họ lại hỏi đến chuyện độc lâu thuật, nhưng nghĩ cũng biết không đúng lắm, ngậm miệng không đáp.

Trình Hân lại hỏi: “Bên cạnh Bảo Dược Thăng còn có một người đàn ông họ Vương, hắn cũng là pháp sư sao?”

Cuối cùng Hách Chí Viễn cũng phát hiện, những người này đến vì Bảo Dược Thăng, mệt cho Bảo Dược Thăng còn muốn đi mời mọc Tạ Linh Nhai. Thế nhưng gã và Mã Tiểu Xuyên mới là một phe, cùng làm việc cho Bảo Dược Thăng, tham dự rất sâu, nếu mà nói ra, bên phía Mã Tiểu Xuyên không tha cho gã, mà ở đây cũng không thể miễn tội.

Thi Trường Huyền chậm rãi nói: “Hỏi không ra, không bằng đưa tới âm phủ xử lý.”

Hách Chí Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, có chút không dám tin tưởng.

Tạ Linh Nhai lập tức hiểu ra ý Thi Trường Huyền, cười nói: “Anh cũng biết, tôi với quỷ vương âm phủ có chút quan hệ, dùng quan hệ của hắn, cho anh sớm đến âm tào báo danh, đến lúc đó anh cũng phải nhận tội thôi.”

Hách Chí Viễn lắc đầu, “Không thể…”

“Hẳn là anh phải biết, dù là âm sai thì cũng phải nể mặt mũi quỷ vương, quỷ vương ra tay, bọn họ coi như anh chết oan thôi.” Tạ Linh Nhai dứt lời liền làm phép ngay tại chỗ, hiện trường âm phong từng trận, quỷ vương và âm sai đều trình diện, trong tay âm sai còn cầm xích sắt, điệu bộ như muốn bắt người ngay lập tức.

Hách Chí Viễn lật ngược hai mắt, suýt nữa chết ngất, “Tôi chỉ là một đồ đệ nhỏ thôi, cậu giết chết tôi có thấy đuối lý không! Cậu mới là người cần phải chịu linh thí đó!”

Tạ Linh Nhai: “Nói hươu nói vượn, anh làm việc cho Bảo Dược Thăng, có tội thì phải chịu, không trách được tôi.”

Hách Chí Viễn cuống lên: “Tôi mới làm bao nhiêu đâu, tôi bất quá chỉ là làm trợ thủ, trồng cây trồng hoa cho bọn họ thôi!”

Trình Hân ép hỏi: “Trồng hoa? Hoa mọc trên đầu lâu sao? Hài cốt rốt cuộc là ở đâu ra?”

Hách Chí Viễn cảm giác được âm sai cũng ghé mặt sát tới, còn “hả?” một tiếng, giống như cũng đang nghi hoặc.

Mặt âm sai không có chút hồng hào, lúc kề sát vào, hơi thở lạnh như băng làm cho hai chân gã như nhũn ra. Gã làm nghề này mấy năm rồi, vẫn là lần đầu tiên tiếp cận âm sai gần như vậy! Người sống đối mặt âm sai, nếu mà không cẩn thận xung khắc, ít thì cũng phải bệnh nặng một hồi, xui xẻo nửa năm!

Huống chi, Tạ Linh Nhai uy hiếp gã, muốn quỷ vương giết chết gã, sau đó cho âm sai này câu hồn gã…

Hách Chí Viễn bị âm sai gần như mặt dán mặt hù dọa, tâm lý triệt để sụp đổ, sao cái gọi là chính phái lại ra tay còn tàn nhẫn hơn sư phụ gã nữa vậy, hết cách, gã chỉ đành nhắm mắt lại nói: “Đều là, đều là Vương Hóa Vũ chọn người cho Bảo Dược Thăng, nghĩ biện pháp lừa đến xử lý, sau đó mấy người bọn họ cùng bào chế độc lâu, đã mấy năm rồi!”

“Không bằng cầm thú!” Trình Hân mắng một tiếng, tiếp tục ép hỏi các chi tiết nhỏ.

Hách Chí Viễn đi theo bên cạnh Mã Tiểu Xuyên, không phải đệ tử duy nhất, cũng không phải đặc biệt được sủng ái, biết không tính là quá nhiều, nhưng cũng không ít. Thừa dịp tâm phòng bị của Hách Chí Viễn thất thủ, Trình Hân liền moi ra hết những thứ gã biết.

Tạ Linh Nhai thì lại ở bên kia trò chuyện với âm sai hù dọa Hách Chí Viễn: “Ngày mai anh nhớ phải đến nữa đó, để làm pháp sự.”

“Biết mà, mẹ tôi đặt đồng hồ báo thức cho tôi luôn rồi.” Ninh Vạn Lại nói.

Không sai, âm sai phối hợp với bọn họ hù dọa Hách Chí Viễn thật ra là Ninh Vạn Lại. Mà dùng công lực của Hách Chí Viễn, làm sao có khả năng nhìn ra được đây thật ra là sinh vô thường.

Trên mặt Ninh Vạn Lại lộ ra chút lo lắng, lại nói: “Đám người Mã Tiểu Xuyên không đáng lo, quá lắm thì có quỷ thần báo ứng, âm ty xử lý. Nhưng Trình Hân muốn định án ở dương gian, sợ là rất khó.”

“Quả thực rất khó, những người kia đã biến mất mấy năm, Bảo Dược Thăng có tiền tài có bối cảnh.” Tạ Linh Nhai nhỏ giọng nói, “Nhưng đây không phải là thử thách Thành Hoàng gia cho hắn sao, chúng ta chỉ có thể hỗ trợ ở phương diện pháp thuật, quỷ mị. Đặc biệt là anh đó, Thành Hoàng gia đẩy anh đi truyền tin, thật ra là ngầm đồng ý cho anh hỗ trợ ở một mức độ nào đó.”

Ninh Vạn Lại như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Cứ thế quay cuồng đến tối muộn, Trình Hân mới hỏi xong Hách Chí Viễn, liên tục nhiều lần, biến đổi cách hỏi, bảo đảm Hách Chí Viễn không có cách nào nói dối, hắn ghi chép hết tin tức hữu dụng, nói với mấy người Tạ Linh Nhai: “Làm sao bây giờ, không thể thả hắn về được.”

Cũng không thể mang tới cục cảnh sát, vừa nãy đã tính là lén lút bức cung, cơ mà trường hợp quá đặc biệt, để tra ra manh mối nên cũng không có cách nào.

“Cứ để hắn ở đây đi, hắn không chạy được, cũng không dám chạy.” Tạ Linh Nhai còn dọa dọa người, “Hắn chạy trốn có thể nhanh bằng âm sai được chắc. Bên phía Mã Tiểu Xuyên cũng không cần sợ, lão chỉ cho rằng tôi tức giận, hai người chúng tôi đấu pháp, ngược lại sẽ bị dời lực chú ý đi.”

Hách Chí Viễn cúi đầu ủ rũ, trong lòng oán trách Mã Tiểu Xuyên, tại sao lại phái gã đến, tại sao không thăm dò xem Tạ Linh Nhai là kiểu người gì. Sau khi gã nhìn thấy quỷ vương và âm sai thì đã triệt để nản lòng thoái chí rồi.

Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, Tạ Linh Nhai giữ người lại Bão Dương quan, bảo Trình Hân và Ninh Vạn Lại đi về nghỉ ngơi trước.

Ngày mai Ninh Vạn Lại sẽ tới đây, hắn còn phải chú ý không để cho Hách Chí Viễn nhìn thấy Ninh Vạn Lại phiên bản người sống, bằng không cái vụ hù dọa gã sẽ bị lộ ngay.

Nhắc tới hù dọa, Tạ Linh Nhai còn có chút đắc ý dào dạt: “Hắn tin thật chứ, tin tưởng tôi có thể gián tiếp điều động âm sai câu hồn.”

Chiêu âm binh đi theo cùng với điều động âm sai câu hồn hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau, hắn được Thành Hoàng đề cử, chứ cũng không phải Thành Hoàng bản tôn. Nếu thật sự có pháp lực vô biên như vậy thì hắn đã sớm phi thăng rồi.

Ninh Vạn Lại sâu xa nói: “Ai biết được, ngày đó bác sĩ Hải còn nói với tôi rằng bọn họ gọi cậu là yêu tinh bọt biển kìa, ai biết rốt cuộc cậu có thể làm được đến mức nào.”

_

Tạ Linh Nhai an bài Hách Chí Viễn ở căn phòng hồi trước của Thi Trường Huyền, cũng chính là căn phòng đặt bức tượng cũ của tổ sư gia, ông cụ tay cầm kim tiên, kết Linh Quan quyết, ba con mắt trợn trừng nhìn thẳng, trong căn phòng tối tăm suýt nữa dọa Hách Chí Viễn sợ vãi tè.

Thi Trường Huyền có chút bất đắc dĩ cười cười, để linh tổ “trông coi” Hách Chí Viễn, xác thực là chuyện mà Tạ Linh Nhai có thể làm ra được.

Thi Trường Huyền đang muốn rời khỏi, bị Tạ Linh Nhai gọi lại, “Tôi xem tay anh một chút.”

“… Không có gì.” Thi Trường Huyền nói.

Tạ Linh Nhai kéo tay áo của anh lên, chỉ thấy cổ tay cùng cánh tay đều có vết xanh tím dày đặc, trước đó lúc Hách Chí Viễn ngũ binh hộ thân choảng nhau một trận với anh, Tạ Linh Nhai đã cảm thấy không đúng lắm. Chỉ là Thi Trường Huyền chưa từng hô đau, sau đó cũng như không có chuyện gì xảy ra, đến lúc này trước khi đi, Tạ Linh Nhai vẫn không yên lòng, yêu cầu nhìn thử, không ngờ rằng tình huống còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng.

Thi Trường Huyền: “Tôi tán lực một chút, không tổn thương đến gân cốt. Trở về rồi bôi thuốc.”

“Vậy cũng không thể không coi là việc to tát.” Tạ Linh Nhai dứt lời liền đi lật hòm thuốc, “Hơn nữa ở vị trí cánh tay, anh tự mình xoa bóp thoa thuốc đều không tiện, buổi tối những người khác cũng ngủ rồi. Vẫn nên để tôi đi.”

Thi Trường Huyền cúi đầu không nói gì.

Tạ Linh Nhai tìm ra thuốc đặc trị Hải Quan Triều làm, xoa máu bầm, bôi thuốc cho anh, khẽ nói: “Anh đừng có cái tốt không học mà lại học cái xấu, bắt chước tôi hộc máu đi thi. Tôi biết giáo sư Chu sẽ có tâm lý thế nào luôn rồi đó.”

Càng là lúc như vậy, thái độ của hắn đối với Thi Trường Huyền lại càng tự nhiên, hồn nhiên quên mất những chuyện lúng túng lúc trước.

Thi Trường Huyền thế mà còn cười.

Tạ Linh Nhai xử lý một phen cho Thi Trường Huyền, trong quá trình này Thi Trường Huyền không hề kêu đau, trái lại Tạ Linh Nhai tự nhìn mà tê cả da đầu.

Vừa ngẩng đầu lên, Tạ Linh Nhai phát hiện Thi Trường Huyền đang nhìn mình chằm chằm, liền khô khan nở nụ cười.

Thi Trường Huyền vốn đang nhìn Tạ Linh Nhai đến nhập tâm, ánh trăng chiếu vào đôi mắt chuyên chú của hắn, không dễ thân cận như ngày thường, có thêm mấy phần quạnh quẽ, thậm chí còn hơi nhíu mày, nhưng động tác trên tay lại vô cùng tỉ mỉ.

Giờ khắc này Tạ Linh Nhai nâng mắt, ánh mắt lóe lên ý cười, rất là khiến Thi Trường Huyền động lòng. Anh nắm chặt tay Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai theo bản năng nhúc nhích một chút, nhưng không rút ra được, cứ bị anh nắm.

“Không có gì.” Thi Trường Huyền nhẹ giọng an ủi.

Làm sao mà không có gì được. Tạ Linh Nhai hơi hoảng loạn, làm cái gì vậy, bên hoa dưới trăng tay trong tay hả!

Trên tay Tạ Linh Nhai còn có thuốc mỡ thừa lại, Thi Trường Huyền nắm tay hắn, gạt hết thuốc mỡ đi, ngón cái thuận theo lòng bàn tay miết lên trên, ấn niết ở chỗ hổ khẩu, lại cẩn thận vuốt qua mỗi một ngón tay trắng nõn, từ kẽ tay đến đầu ngón tay no đủ, xoa đến ấm áp, thuốc mỡ ấm nóng thấm cả vào trong da.

Ngày thường Tạ Linh Nhai hay vẽ bùa linh tinh cho đạo quan, thường phải vẽ vời, sau khi khai giảng cũng luôn phải làm bài tập, ngón tay khó tránh khỏi có chút cứng đờ. Thi Trường Huyền liền dựa vào thuốc mỡ còn thừa, xoa bóp cho hắn một phen.

Sức lực vừa vặn, Thi Trường Huyền lại biết bấm huyệt, Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy thoải mái muốn chết, hơn nữa hắn luôn không khống chế được nhìn tay của hai người, trơn trượt ấm áp giao vào nhau, tay hắn bị Thi Trường Huyền thao túng, dán vào nhau vò nắn, tỉ mỉ sờ khắp mỗi một tấc da thịt…

Cảm giác này quái dị không hề kém nụ hôn lúc Thi Trường Huyền tỏ tình, Tạ Linh Nhai nhìn tay hai người họ quấn lấy nhau, cả người bối rối, cảm thấy như có thể nhìn ra mấy phần triền miên từ trong đó.

Thi Trường Huyền nhẹ giọng bảo: “Sư huynh xoa ấn cho em một chút…”

Tạ Linh Nhai cảm thấy lỗ tai mình hẳn là đã đỏ lên, rút tay về: “Cảm, cảm ơn.”

Qua ngày, Tạ Linh Nhai làm pháp sự cho Ninh Vạn Lại, bên Trương Đạo Đình nói rằng đạo quan nhận được một cú điện thoại, là tìm hắn, có điều khi đó hắn không thể phân thân, chờ làm xong pháp sự mới gọi lại.

“Tạ tiên sinh, chào cậu, tôi là Mã Tiểu Xuyên. Hẳn là cậu phải biết tại sao tôi tìm cậu nhỉ.”

Tạ Linh Nhai nghe thấy một giọng nam thô khàn, hắn không hề bất ngờ nói: “Xin chào, cần làm nghiệp vụ gì sao? Nghi thức cầu phúc một ngàn, nghi thức độ vong một ngàn rưỡi…”

Mã Tiểu Xuyên cắt ngang lời hắn: “Cậu trêu đùa tôi đấy ư?”

Tạ Linh Nhai không hề để ý nói: “Tìm hiểu về bùa đuổi muỗi một chút nhé?”

Mã Tiểu Xuyên im lặng một lát, nói: “Cậu đã làm gì đồ đệ của tôi.”

Sớm đi thẳng vào vấn đề như thế không phải tốt ư. Tạ Linh Nhai đáp: “Đồ đệ của ông cảm thấy bản lĩnh ông không đủ, quyết định đổi nghề theo tôi.”

Mã Tiểu Xuyên: “…”

Mã Tiểu Xuyên cười lạnh hai tiếng: “Xem ra khí phách của Tạ tiên sinh rất lớn. Thế nhưng thứ cho tôi nhắc nhở cậu một câu, núi này cao còn có núi khác cao hơn, cậu xuất đạo mới bao lâu, đạo hiệp cũng sẽ có lúc không bảo vệ được Bão Dương quan.”

Nếu lão lấy đạo thuật tới nói thì sẽ bị vả mặt lại ngay tại chỗ, nhưng thứ lão nói lại là Bão Dương quan.

“Aizz, đạo hiệp không bảo vệ được thì tôi liền tìm Bảo tiên sinh.” Tạ Linh Nhai nói, “Hôm qua tôi từ chối cũng không phải thật sự không hiểu, chỉ là không thích tiếp đón loại người hỗn tạp như ông ta thôi, nhưng nếu ông muốn ép buộc vậy thì tôi cũng hết cách.”

Mã Tiểu Xuyên cả giận: “Tốt, cậu muốn cùng tôi phân cao thấp đến tận cùng ư?”

“Người không phạm tôi, tôi không phạm người, ông phái đệ tử đến chỗ chúng tôi làm trò là có ý gì? Không gây chuyện được thì lại đòi phân cao thấp hả?” Tạ Linh Nhai hỏi ngược lại, “Ông muốn khiêu khích, tôi liền tháp tùng thôi, tôi thấy bản lĩnh của ông không bằng Bùi Tiểu Sơn, không biết mạng có cứng hơn hắn chút nào không.”

Mã Tiểu Xuyên suýt nữa tức chết, không ngờ rằng Tạ Linh Nhai còn nóng tính hơn cả lão, miệng còn không tha người, hô một tiếng: “Các người —— “

Vốn định hô xong liền cúp điện thoại, ai biết Tạ Linh Nhai rất giảo hoạt, cúp trước một bước, Mã Tiểu Xuyên ở đầu kia nhìn điện thoại di động, càng thêm uất nghẹn!

“May là tay mình nhanh.” Tạ Linh Nhai lẩm bẩm xong, lại thấy đám người Ninh Vạn Lại đang căng thẳng nhìn mình, an ủi, “Không có gì, tôi cúp điện thoại trước.”

Mọi người: “…”

Ninh Vạn Lại phát điên: “Tạ lão sư, không có hỏi là ai ganh đua thắng!”

Tạ Linh Nhai: “Ồ… Không có gì, lão cho rằng tôi đang tranh mặt mũi với lão, không cảm giác được chuyện khác, bảo Trình Hân yên tâm đi thăm dò đi.”

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thuận thế khen Tạ Linh Nhai một chút: “Cúp rất tốt, đừng cho lão cơ hội lên mặt!”

Tạ Linh Nhai: “Ừ.”

Sau khi ra ngoài, Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền đã tan học, đang ở góc tường gọi điện thoại, cúp máy xong liền quay đầu lại, hai người liền đối mặt.

Tạ Linh Nhai nghĩ đến chuyện tối hôm qua, liền cố gắng hỏi thăm một chút, “Thương tích thế nào rồi?”

“Không ảnh hưởng.” Thi Trường Huyền cất điện thoại, bảo, “Đạo hiệp tỉnh sắp làm pháp sự cỡ lớn, hỏi em có đi tham gia hay không.”

“Có thời gian đương nhiên sẽ đi.” Tạ Linh Nhai nói, tuy rằng họ cứ luôn khuyên hắn xuất gia, thế nhưng đạo hiệp tỉnh nâng đỡ Bão Dương quan bao nhiêu, nếu người ta đã hỏi đến, cũng có ý mời, thì dù thế nào cũng nên cho chút thể diện, “Pháp sự chủ đề gì thế, có phải là lại mời pháp sư cả tỉnh không, vậy thì cảnh tượng sẽ rất hoành tráng.”

Thi Trường Huyền nói: “Tỉnh đạo tham gia diễn đàn văn hóa, thuận thế làm một pháp sự cầu hòa bình thế giới.”

Nghĩa là toàn thể đạo trưởng cùng nhau khẩn cầu ông trời phù hộ cho trái đất hòa bình hả? Không tệ, rất chạy theo thời thế.

Tạ Linh Nhai co rút khóe miệng một cái, nói: “Khí thế! Có đẳng cấp! Tôi xin nghỉ đến xem thử!”

Thi Trường Huyền xem dáng vẻ của hắn, mặt mày liền không tự chủ thả lỏng hơn rất nhiều, nhàn nhạt nói: “Ừm, vậy em đặc biệt phụ trách cầu khẩn cho khu nam bắc Hàn nhé.”

Tạ Linh Nhai: “???”

Cái này mà còn chia khu tiến hành nữa hả? Hiểu biết của Tạ Linh Nhai về nghi thức lập đàn cầu khấn kém xa những người xuất thân chính quy, lúc này liền bối rối, nhưng lại nhanh chóng phản ứng kịp: “Đổi khu khác được chứ? Hẳn là còn chưa xác định đúng không?”

Thi Trường Huyền không đáp, Tạ Linh Nhai nhìn kỹ, tìm được chút ý cười giữa mặt mày Thi Trường Huyền, lúc này mới có chút khó tin phát hiện Thi Trường Huyền đang nói giỡn với hắn.

Vừa rồi vẻ mặt giọng điệu của Thi Trường Huyền vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt như thường, bình thường uy tín của anh quá tốt, hắn còn tin thật, sau khi nhận ra thì suýt nữa phát điên, “Tiêu rồi Thi đạo trưởng bị quỷ nhập rồi…”

Thi Trường Huyền lại sờ sờ đầu hắn nói: “Cái này gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.”

Tạ Linh Nhai: “……”

Hết chương 70

Một suy nghĩ 7 thoughts on “Phi chức nghiệp bán tiên [70]

Bình luận về bài viết này