Đăng trong Trọng sinh chi phế tài phấn đấu

Phế tài [53]

53.

Tưởng Mộc Cận mang Tưởng Mộc Mộc đến một nhà hàng, tùy tiện tìm hai vị trí dựa vào cửa sổ liền gọi một ít thức ăn.

Sau khi nhân viên phục vụ đi xuống, Tưởng Mộc Mộc nhìn nhìn xung quanh.

Hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cũng không coi là quen thuộc đi, chính là thiếu niên ngồi bên cạnh Quách Phong ở quán bar dị năng tối hôm qua.

Luôn cảm thấy đã gặp qua cậu ta ở nơi nào rồi, nhưng lại tìm không ra bất kỳ ấn tượng nào liên quan tới cậu ta, nhưng thân ảnh của cậu ta sao lại quen thuộc như vậy chứ?

Tưởng Mộc Mộc rơi vào trầm tư, Tưởng Mộc Cận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, cũng phát hiện người kia.

“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận quay đầu lại nhìn Tưởng Mộc Mộc đang ngẩn người, trước mặt mọi người hôn lên mặt hắn, làm cho hắn hoàn hồn.

Tưởng Mộc Mộc sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên lau, kết quả nghe được: “Không cho phép lau!”

Tưởng Mộc Mộc đành phải thả tay xuống, ngoan ngoãn chờ món ăn dọn lên bàn.

Thật ra thì người kia không phải ai khác, chính là cái người bị Tưởng Mộc Mộc dọa chạy ở cuộc thi dị năng, ngày hôm đó, hắn cho là đối phương nhận lầm người, hắn cũng không chú ý, nhưng mà bây giờ xuất hiện cũng không nhớ ra.

Chờ khi hắn nhớ tới, rất nhiều chuyện cũng đã xảy ra.

Cũng không lâu lắm, thức ăn liền lên tới.

Quả thật Tưởng Mộc Mộc đói bụng đến phát hoảng, cái bụng trống rỗng cả ngày, mặc dù luôn ngủ mê man, cơ mà sau khi thân thể phải gánh chịu đau nhức như vậy, dường như còn mệt mỏi hơn so với khi chạy trốn cả ngày.

Ăn đồ ăn có thể dời đi lực chú ý, cũng có thể tránh khỏi ánh mắt cố ý vô tình của Tưởng Mộc Cận.

Hiện tại hình như hắn rất không hiểu cái người đệ đệ này đến tột cùng là làm sao nữa? Tuy rằng vẫn luôn rất tốt với hắn, nhưng mà từ khi quan hệ của hai người thay đổi, luôn cảm thấy bản tính của cậu mới dần dần bộc lộ ra.

Cơ mà, không biết tại sao, Tưởng Mộc Mộc có loại xúc động muốn hiểu rõ về cậu, trước kia hắn cũng không hiểu rõ đệ đệ mình, luôn chỉ nhìn thấy đối phương tốt với mình, hiện tại hắn lại muốn nhìn  thấy toàn bộ của Tưởng Mộc Cận, cho dù đó không nhất định là thứ hắn muốn nhìn thấy.

Thật ra thì, mặc kệ là cái gì, ở trong mắt hắn Tưởng Mộc Cận đều tốt, bởi vì hắn ở trong mắt Tưởng Mộc Cận, cái gì cũng tốt.

Hai người ăn uống no đủ xong rồi rời đi, mới vừa trở lại ký túc xá, Tưởng Mộc Cận liền mang Tưởng Mộc Mộc ngã nhào vào trên giường, tiếp tục chuyện chưa hoàn thành lúc tối.

Thuần thục lột sạch quần áo của hắn.

Tưởng Mộc Mộc nhìn gương mặt tươi cười quái dị của Tưởng Mộc Cận, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh.

Kế tiếp, không biết Tưởng Mộc Cận làm thế nào cầm đến một túm dây đỏ nho nhỏ, quấn quanh quả đỏ trước ngực hắn, từng sợi từng sợi đi xuống cạnh rốn, cảm giác ngứa ngáy trơn bóng lại rất quái dị.

Da thịt trắng nõn ửng hồng, xuyên thấu qua dây đỏ nửa che nửa hở, càng có vẻ xinh đẹp.

Hô hấp Tưởng Mộc Mộc nặng hơn một chút, nhưng vẫn chịu đựng từng tấc từng tấc da thịt chậm rãi bị vuốt ve.

Một sợi dây đỏ rơi ra, lộ ra hai viên đậu đỏ đứng thẳng, nổi bật lên dưới dây đỏ lại càng thêm yêu dã mê người, Tưởng Mộc Cận vùi đầu vào ngực Tưởng Mộc Mộc, hút một ngụm thật sâu.

Tóc Tưởng Mộc Cận để ở cổ Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn: “Mộc Cận,…… em, em đừng như vậy……. anh…… thật là nhột……”

“Ca ca, anh đẹp như vậy, em cũng không nỡ ăn!” Tưởng Mộc Cận nhẹ nhàng cắn một cái ở cổ Tưởng Mộc Mộc.

Gạt người, bây giờ ôn nhu bao nhiêu, kế tiếp sẽ càng mãnh liệt bấy nhiêu! Hắn hiểu rõ tính tình Tưởng Mộc Cận nhất, Tưởng Mộc Mộc nói thầm ở trong lòng, cũng không dám nói ra!

Tưởng Mộc Mộc rất không thoải mái, nhìn Tưởng Mộc Cận kiên nhẫn từ từ chờ đợi quả chín, hắn không khỏi khó chịu, dựa vào cái gì chỉ có mình hắn gấp gáp như vậy chứ.

Hắn không nhận thua, cố nén cảm giác quái dị trên người, mặc cho Tưởng Mộc Cận chơi đùa trên người hắn. Chờ cậu chơi đùa đủ rồi, dĩ nhiên là sẽ không giằng co nữa!

Độ cong khóe miệng Tưởng Mộc Cận càng lúc càng lớn, nhìn bộ dạng chịu chết của ca ca nhà cậu luôn cảm thấy buồn cười mà lại mê người, lập tức xé dây đỏ, ném, động tác cũng không còn chậm rãi nữa.

Làm sao cậu kiên nhẫn được nữa, vật dưới thân đã nói cho cậu biết không thể nhịn nữa.

Không lâu sau, ánh mắt Tưởng Mộc Mộc liền bao phủ một tầng hơi nước, Tưởng Mộc Cận nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Cái gì tiền diễn đều không quan tâm, đi thẳng vào vấn đề.

“A……” Tưởng Mộc Mộc bị đau kêu một tiếng, bất kể đã làm bao nhiêu lần, thời điểm mới vừa tiến vào luôn kèm theo đau đớn.

Luôn cần Tưởng Mộc Cận trấn an mới có thể yên tĩnh lại.

Tưởng Mộc Cận đã sớm quen thuộc thân thể Tưởng Mộc Mộc, ngay cả việc đụng đến nơi nào sẽ có phản ứng như thế nào đều có thể nhất thanh nhị sở, càng ngày càng không có tiết chế.

Một đêm bắn một lần căn bản là không thỏa mãn được cậu, với lại, cậu cũng đã nhịn lâu lắm rồi.

Thân thể của Tưởng Mộc Mộc từ lúc bị cậu ngoài sáng trong tối điều giáo, nhu cầu càng ngày càng cao, nhưng vẫn là không cản nổi ngọn lửa hừng hực của Tưởng Mộc Cận, khi cậu di chuyển càng lúc càng nhanh, thân thể sắp không theo kịp tiết tấu của Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc lên tiếng ngăn cản: “A…… chậm…… chậm một chút, Mộc Cận…… nhẹ một chút…… ưm, đau…….”

Tưởng Mộc Cận cũng biết tối nay mình quá nóng nảy, liền dần dần thả chậm tốc độ, từ từ rút bé Mộc Cận ra.

Bé Mộc Cận cứng rắn như khối sắt kia vẫn còn rất tinh thần cường tráng, còn chưa được phát tiết, ca ca cũng đã không được, cậu liếc mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc được hòa hoãn trong chốc lát, giãy dụa thân thể.

Động tác uốn éo này, lại khơi dậy ý chí chiến đấu của Tưởng Mộc Cận, hai chân Tưởng Mộc Mộc bị giao nhau gác trên bả vai Tưởng Mộc Cận, khối thịt cứng rắn dưới người không trở ngại chút nào lại một lần nữa xông vào chỗ sâu nhất, tiến vào toàn bộ.

Hai tay Tưởng Mộc Mộc nắm lấy mép chăn, ngẩng đầu lên.

Tưởng Mộc Cận nhắm mắt hưởng thụ một hồi, lại chậm rãi rút ra, lại một lần nữa vọt vào.

Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy thân thể đã dần dần hòa hoãn xuống lại một lần nữa đột nhiên đến đỉnh, khiến cho người ta ý loạn tình mê.

Dần dần, tốc độ dưới thân càng lúc càng nhanh, Tưởng Mộc Mộc cũng chậm rãi đuổi kịp tiết tấu, Tưởng Mộc Mộc sớm bị Tưởng Mộc Cận châm ngòi ý thức hỗn loạn, ngay cả chính hắn cũng không biết mình lại yên lặng đáp lại, nhiệt độ cao gần như khiến người ta điên cuồng.

Nhiệt độ trong không khí nháy mắt lên cao gấp mấy lần, kèm theo từng trận rên rỉ nhộn nhạo, cùng tiếng thân thể va chạm, thác loạn đan vào nhau……

Bên ngoài, ánh đèn ban đêm cũng biến thành yêu dị mê người, rèm cửa sổ ký túc xá chậm rãi bị gió thổi lên!

Hai khối thân thể điên cuồng dán chặt cùng một chỗ, bất ly bất khí, khó bỏ khó phân, vô tận triền miên —— tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

…….

Mấy phen kích thích đi qua, rốt cục Tưởng Mộc Cận cũng ngừng lại, một lần cuối cùng đem chất lỏng trong cơ thể bắn vào thân thể ca ca, khí lực toàn thân giống như đều đã tản đi, nằm trên người Tưởng Mộc Mộc điều chỉnh hô hấp.

Tưởng Mộc Mộc cũng đã tỉnh lại sau trận miệt mài, thân thể lười cử động.

Hôm nay rốt cuộc Tưởng Mộc Cận có chuyện gì xảy ra vậy, tựa như nổi điên ép buộc hắn, không biết sao thân thể cậu lại có tinh thần như vậy, một lần càng lợi hại hơn một lần, tất cả khí lực dự trữ cả ngày đều dùng trên người hắn.

Vòng eo đau đến mức đứng dậy không nổi, có điều thật sự rất sung sướng, chẳng qua là quá ép buộc người rồi.

Tưởng Mộc Mộc ngủ cả ngày vốn cho là buổi tối sẽ không buồn ngủ nữa, kết quả vẫn là mệt mỏi không chịu nổi, thân thể còn chưa kịp rửa sạch, giấc ngủ đã cuồn cuộn kéo tới.

“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận lấy hơi xong nhìn ca ca đã ngủ say, nhìn lại thời gian, đã là rạng sáng bốn giờ, bật cười lắc đầu một cái, xem ra thật đúng là quá lộn xộn rồi.

Cậu ôm lấy thân thể ca ca, quen đường quen lối đi vào phòng tắm.

***

Bởi vì tối hôm qua ép buộc quá mức, ban ngày lúc Tưởng Mộc Mộc tỉnh lại phát hiện trên người toàn là ô mai, chỗ cổ nổi bật như vậy mà cũng hôn lên nhiều như thế, không kịp biến mất, như vậy đi ra ngoài không bị người ta thấy mới là lạ, nhất định hắn sẽ bị chê cười.

Nhìn ô mai trên người, cũng biết tối hôm qua kịch liệt thế nào, mà hắn lại vô cùng hưởng thụ, thật sự là rất sa đọa!

Tưởng Mộc Mộc tức giận xoay người nhìn Tưởng Mộc Cận đang mặc quần áo, phát hiện phần lưng cậu đều là vết cào giăng khắp nơi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trên người hắn, còn có vết máu chảy ra.

Tức giận của Tưởng Mộc Mộc đột nhiên tan biến.

“Hôm nay ca ca nghỉ ngơi đi, đừng đi làm!” Tưởng Mộc Cận nói, hẳn là Tưởng Mộc Mộc rất mệt mỏi, mặc dù không nhìn ra vành mắt màu đen, nhưng mà cậu biết hắn rất mệt.

“Không được!” Tưởng Mộc Mộc mạnh mẽ phản bác, lý do gì cũng không thể trở thành lý do để hắn không làm việc, hắn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, rời khỏi ký túc xá.

Cuối cùng, vẫn là dưới sự kiên trì của Tưởng Mộc Mộc, liên tục làm công việc buổi sáng.

Công việc buổi sáng vốn là tương đối nặng, cả buổi sáng Tưởng Mộc Mộc đều làm không ngừng nghỉ, ngược lại Hác Linh Tây ở một bên hỗ trợ hắn, thấy dấu vết trên cổ của hắn, len lén cười.

Cúi đầu thở dài, khuyên nhủ: “Tiểu Phong à…… anh biết các cậu còn rất trẻ, tinh lực dồi dào, nhưng mà…… thoáng tiết chế một chút đi!”

Hiển nhiên Hác Linh Tây quên mất mình mới hai mươi tám tuổi, vẫn là thanh niên.

Tưởng Mộc Mộc vừa nghe, mặt đỏ ửng giống như quả táo, vùi đầu tiếp tục công việc, rõ ràng đã cố ý che giấu, sao vẫn bị phát hiện chứ.

“Thôi, cậu vào trong nhà nghỉ ngơi đi, giao cho anh!” Hác Linh Tây nói.

“Như vậy sao được!?” Mấy cái này đều là chuyện của hắn, mặc dù thân thể thật sự mệt mỏi, nhưng mà công việc thì không thể quên.

“Cậu cứ tiếp tục như vậy nữa, buổi chiều còn muốn lên lớp không? Nhanh một chút đi về nghỉ ngơi, cũng bảo nam nhân của cậu lần sau tiết chế chút, chuyện như vậy, làm quá nhiều đối với thân thể cũng không có chỗ tốt!” Hác Linh Tây nói: “Nhà anh còn một ít thuốc, cậu nói chị dâu cho cậu một ít đi, bây giờ bôi lên, buổi chiều là có thể biến mất, thật không biết cậu một thân dấu đỏ mà còn dám đi ra gặp người, anh cũng ngại mất mặt!”

Hác Linh Tây nói mấy cái này một chút cũng không đỏ mặt, hiển nhiên có kinh nghiệm hơn Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc biết tuổi tâm lý của mình ít nhất cũng đã hai mươi tám, cơ mà vẫn không có da mặt dày như vậy.

“Dạ!” Tưởng Mộc Mộc nghe lời đi vào.

Dĩ nhiên hắn biết chuyện như vậy không thể làm nhiều, vốn là bọn họ cũng đâu có làm nhiều đâu, một tháng chỉ làm hai ba lần, mà hai tháng này vừa đi học vừa bận rộn công việc, cũng không có làm, kết quả kích động một cái ngay cả chính hắn cũng quên mất……

Hầy, xem ra vẫn không nên để Tưởng Mộc Cận nhẫn nại quá lâu, nhưng cũng không thể dung túng cậu.

Hắn xấu hổ tìm Tôn Thánh Nam xin thuốc, Tôn Thánh Nam hiểu rõ đưa cho hắn một hộp thuốc mỡ, dạy hắn bôi trên mấy điểm đỏ rực rỡ đó, có vài chỗ cũng đã biến đen luôn rồi.

Thuốc mỡ bôi ở trên người, mát mát lạnh lạnh, mặc dù trong lúc nhất thời còn chưa thấy được hiệu quả, nhưng mà buổi chiều Tưởng Mộc Mộc trở về đi học, hiển nhiên đã tan đi rất nhiều, gần như không nhìn thấy nữa.

Hết chương 53

Một suy nghĩ 11 thoughts on “Phế tài [53]

  1. hai bợn trẻ rất sung sức. ta ước gì tác giả có chi tiết cho Minh gì đấy và Mộc Cận mộng cũng được, biết được chuyện của kiếp trước để một người thì bị ngược tâm, chìm trong hối hận, một người sẽ càng trân trọng, nâng niu hơn. với lại ta muốn thấy Minh gì đấy não tàn

    Thích

Bình luận về bài viết này