Đăng trong Cự tinh vấn đỉnh

Cự tinh vấn đỉnh [117.2]

CỰ TINH VẤN ĐỈNH

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Thể loại: trọng sinh, giới giải trí, phúc hắc độc miệng lạnh lùng mạnh mẽ công × thông minh thanh lãnh tiến tới siêu sao thụ

Số chương: 165 chương


Chương một trăm mười bảy (2)

Mở tin nhắn thoại của Jennifer lên, liền nghe một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong phòng khách sạn. Nói chính là tiếng Anh rõ ràng, mang theo một chút khẩu âm Mỹ, giọng Jennifer tương đối trầm thấp, không mềm nhẹ như Hạ Mộ Nhan, cũng không giống cái loại ngọt ngào như Tiêu Tử Đồng, giọng cô nghe vào tựa như một thành phần tri thức đô thị lãnh tĩnh cơ trí.

“Hôm qua tôi mới vừa trò chuyện với Cle, thông qua thử vai. Thật vui vì có thể hợp tác với cậu, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chờ đầu sang năm cậu đến nước Mỹ, tôi lại tỉ mỉ tán gẫu với cậu. Dung, tôi đã không thể chờ đợi được mà muốn đóng bộ phim này với cậu rồi, bộ phim này rất hay.”

Nghe đoạn thoại này, Dung Hủ nghĩ nghĩ, cũng gửi qua một đoạn giọng nói.

“Bộ phim này quả thật rất hay, nhân vật của chị kỳ thật rất có tính khiêu chiến, tôi rất chờ mong ngày gặp chị.”

Dung Hủ nói cũng là tiếng Anh, chính là vì thông cảm cho Jennifer tiếng Trung không tốt. Hành động của cậu bị những người khác trong nhóm nhìn thấy, Ôn Tuyền là người đầu tiên đi ra oán giận, cô mãnh liệt chỉ trích Dung Hủ nặng bên này nhẹ bên kia, chất vấn cậu sao có thể chỉ quan tâm săn sóc Jennifer, không quan tâm đến cô?

Dung Hủ trấn định hồi âm: [ em nhớ, hiện tại chị Tuyền đang ở Hawaii phơi nắng, mặt khác… còn ở cùng James, Hughes nhỉ? ]

Ngụ ý là: hiện tại chị sống còn tốt hơn em, hơn nữa bên cạnh còn có hai hộ hoa sứ giả.

Ôn Tuyền không chút nghĩ ngợi hồi âm: [ James và Hughes rất làm biếng, hiện tại tôi vô cùng hối hận đã cùng đi nghỉ phép với bọn họ. Nếu bây giờ có thể cho tôi lựa chọn, tôi tuyệt đối muốn bỏ lại hai tên FA này, tự mình về nước, xem concert của các cậu. ]

[ James:… ]

[ Hugh:… Cho chút mặt mũi đi, Tuyền, tôi và James còn ở trong nhóm nè. ]

Trong nhóm tán gẫu vô cùng vui vẻ, Dung Hủ cũng hàn huyên vài câu, chờ lúc cậu tắt nhóm chat, tiếp tục nói chuyện phiếm với Tần Trình, cậu đột nhiên phát hiện, Lâm Huyên trước đây vẫn luôn sôi nổi nhất trong nhóm hình như không thấy đâu.

… Đại khái là có việc đi?

Không nghĩ quá nhiều, thiếu niên cầm di động đi đến bên cửa sổ, trực tiếp ngồi ở trên tatami trước cửa sổ, cười hồi âm: [ vừa rồi trò chuyện với Lâm Huyên chốc lát. Anh tắm xong rồi à? Tối hôm nay ăn gì? ]

Việc có thể nói giữa người yêu cũng chỉ đơn giản là một ít việc nhỏ trong cuộc sống, nếu thật lòng thích một người, sẽ nhịn không được muốn quan tâm hắn, muốn hiểu biết cuộc sống của hắn. Cho dù là thứ hắn ăn buổi tối, cũng sẽ cảm thấy rất thú vị, sẽ không cảm thấy buồn tẻ chán ngắt.

Tần Trình nhanh chóng trả lời: [ tùy tiện ăn chút mì. Buổi chiều tập luyện thế nào? ]

Dung Hủ ngửa ra sau tựa vào trên vách tường, vừa từ xa xa nhìn cảnh đêm thành phố S phồn hoa lãng phí, vừa đánh chữ.

Hai người trò chuyện tròn ba giờ, khi Dung Hủ nhìn thấy trên điện thoại biểu hiện mười một giờ rưỡi, cậu kinh ngạc sửng sốt một khắc, lúc này mới chú ý tới thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

Trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối, nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau còn phải đi làm trận chuẩn bị cuối cùng cho concert, thiếu niên cong khóe môi, gửi một tin nhắn cuối cùng: [ ngủ đã, chờ lễ công chiếu «Không tiếng động» chấm dứt, em sẽ trở về thành phố B. Tần Trình, ngủ ngon. ]

Rất nhanh, đối phương trả lời lại: [ ngủ ngon. ]

Dung Hủ từ tatami đi xuống, đi đến giường lớn chính giữa phòng. Có điều cậu mới đi đến một nửa, liền nghe thấy di động lại rung một cái, mở di động ra nhìn ——

[ Tần Trình: tiểu Hủ, em phải nhớ kỹ… ]

[ Tần Trình: anh yêu em ^_^]

Trong lòng hơi hơi rung động, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp không kiềm lòng nổi mà cười cong hai mắt, nghiêm nghiêm túc túc nhìn di động. Sau khi đánh một đoạn chữ, nhịn không được lại xóa đi toàn bộ, liên tục xóa bỏ nhiều lần, cuối cùng chỉ hồi âm bốn chữ ngắn gọn ——

[ Dung Hủ: em cũng yêu anh. ]

Không bao lâu, Dung Hủ liền bò lên giường, chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Mà cậu đương nhiên không biết, giờ phút này, sân bay thủ đô Hoa Hạ rộng mở sáng ngời, đèn nê ông năm màu rực rỡ chiếu rọi nửa bầu trời thành màu đỏ xán lạn, ánh sáng đỏ kia xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sân bay chiếu rọi vào trong, chiếu lên thân một người đàn ông tuấn mỹ cao ngất.

Sân bay thủ đô đêm khuya, người không nhiều lắm, đa số mọi người đều ngồi ở trên ghế ngủ thật say, chờ đợi chuyến bay rạng sáng.

Đeo một cái khẩu trang màu đen, dùng vành nón rộng lớn che khuất khuôn mặt, người đàn ông cúi đầu đi ở trong đại sảnh sân bay, bước chân chậm rãi, từng bước một đi tới cửa đăng ký. Khi hắn cởi khẩu trang và mũ ra, nhân viên sân bay rõ ràng sửng sốt, theo bản năng nhìn sang bốn phía.

Xung quanh cũng không có bất cứ vệ sĩ nào.

Người đàn ông hạ mắt nhìn về phía nhân viên công tác, nhẹ giọng hỏi một câu “được chứ”. Âm thanh này khàn khàn từ tính, khiến nhân viên xoạt một cái đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu kiểm tra. Chờ người đàn ông đó đi xa, nhân viên kia kích động đã sớm đầy mặt đỏ bừng, cô nói với đồng nghiệp bên cạnh rằng: “Tần Trình! Là Tần Trình, Tần Trình! A a a a a Tần thần nhà tui!”

“Tui nhìn thấy, Tần thần! Hắn thế mà lại một mình đến ngồi máy bay, không mang bất cứ trợ lý nào! Hắn muốn đi đâu nhỉ, tui nhìn xem… thành phố S? Tần thần muốn đến thành phố S nghỉ phép sao?”

Bất luận như thế nào, giờ phút này, đối với tất cả fan của Lâm Huyên mà nói, thứ bọn họ sắp nghênh đón chỉ là một buổi concert bình thường.

Tuy rằng buổi biểu diễn này chính là concert lưu diễn toàn cầu của Lâm Huyên, tuy rằng buổi biểu diễn này tổng cộng có ba vạn người yêu âm nhạc tham gia, nhưng mấy cái này trước kia Lâm Huyên đều đã từng tổ chức rồi, các fan cũng đã sớm có chuẩn bị.

Fan mua vé đến xem hiện trường biểu diễn, chạng vạng cùng ngày liền từ trong nhà/khách sạn xuất phát, đi đến sân vận động thành phố S; mà fan không thể đến hiện trường, cũng có thể ngồi ở trước máy tính, xem trực tiếp buổi biểu diễn này.

Lâm Huyên ra mắt bất quá mới bảy tám năm, nhưng mà fan vẫn không ít. Hơn nữa có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết, fan của hắn cũng có một phần cực lớn trùng với fan của Dung Hủ.

Một người là diễn viên, một người là ca sĩ, fan đồng thời thích hai người, cũng không có vấn đề gì.

Gần đây Lâm Huyên mới đóng bộ phim đầu tiên của mình, mà Dung Hủ cũng chỉ từng hát một bài «Thất dực», sau đó liền không còn manh mối tiến quân giới ca hát. Fan của hai người này hoàn toàn có thể đồng thời thích một diễn viên và một ca sĩ, sau đó, kích động chuẩn bị xem «Không tiếng động» hai người cùng tham diễn.

Tưởng Hiểu Uyển chính là thuộc loại fan này.

Tình yêu lớn của Tưởng Hiểu Uyển là Dung Hủ, tình yêu nhỏ là Lâm Huyên.

Bốn năm trước cô thích một ca khúc của Lâm Huyên, sau đó trở thành fan Lâm. Cô thích Lâm Huyên, tuy không phải là thích nhất, nhưng cũng rất thích nghe nhạc của hắn, vì thế lần này đã mua được vé hàng ghế trước từ rất sớm, tới tham gia concert ở thành phố S lần này.

Mà một năm trước, sau khi Tưởng Hiểu Uyển xem «Mai phục», liền thích Dung Hủ. Đối với cô mà nói, Hoắc thiếu soái tàn nhẫn bá đạo quả thực siêu ngầu, mỗi ngày cô đều phải lên weibo tag Dung Hủ, liếm hình đẹp của Dung Hủ, sau đó chờ mong tác phẩm mới của Dung Hủ công chiếu.

Khi nam số hai «Không tiếng động» xác định là Lâm Huyên, Tưởng Hiểu Uyển càng mừng rỡ như điên. Lần này cô thật sự quá may mắn, cướp được vé hàng ghế trước concert của Lâm Huyên, còn trở thành khán giả hiện trường may mắn tại lễ công chiếu «Không tiếng động», có thể đến hiện trường gặp Dung Hủ!

Ôm tâm tình kích động nhảy nhót, Tưởng Hiểu Uyển tụ tập với các fan khác. Đám fan bọn họ đều có nhóm của mình, chẳng hạn như các fan bên cạnh cô, là vừa thích Lâm Huyên, lại thích Dung Hủ. Trong đó có lẽ có người thích Dung Hủ hơn, nhưng mà có người lại thích Lâm Huyên hơn.

Đi đến cửa vào concert, một đám con gái huyên huyên náo náo, đột nhiên liền nghe được có người hô to: “A! Cô bạn kia mặc áo cưới kìa! Bạn ấy mặc áo cưới, Lâm Huyên nhất định có thể chú ý bạn ấy, sớm biết vậy tớ cũng mặc áo cưới đến.”

“Hiện tại đã cuối tháng mười một, mặc áo cưới lạnh như thế, người ta cũng thực chịu tội mà. Dù sao thì tớ mới không cần mặc vậy đâu.”

“Ha ha, vừa rồi kỳ thật tớ còn thấy có người mặc bộ đồ gấu trúc nữa. Bạn gái kia quá thông minh, cô ấy mặc đồ gấu trúc có thể giữ ấm, còn ấm áp hơn cả áo khoác chúng ta mặc, sau đó nếu Lâm Huyên thấy được, nói không chừng còn đối thoại với bạn ấy ở phân đoạn tương tác nữa.”

“Cô bạn mặc đồ gấu trúc hả? Trên tay còn cầm một bảng đèn LED? Vừa rồi tớ cũng nhìn thấy, về sau tớ cũng phải mặc như vậy!”

Tưởng Hiểu Uyển cười ha hả nói rằng: “Người nọ tớ cũng nhìn thấy, có điều người kia rốt cuộc có phải con gái không nhỉ. Tớ thấy bạn ấy cũng cao quá rồi, ít nhất phải có một mét tám đi?”

Rất nhanh có người đáp lời cô: “Chỉ vì bộ đồ gấu trúc mới có vẻ cao đi. Bộ đồ kia, nói không chừng trong phần đầu đều là bông gòn cả đó.”

Mọi người không nghĩ quá nhiều, rất nhanh liền vào sân vận động, tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Vốn dĩ Tưởng Hiểu Uyển còn đang suy nghĩ, cô bạn mặc áo cưới thông minh với cô bạn mặc đồ gấu trúc, sẽ ngồi ở chỗ nào. Nhưng mà cô vừa mới ngồi xuống không được năm phút đồng hồ, lại đột nhiên thấy được một bạn quốc bảo ôm bảng đèn LED chậm rãi đi đến bên cạnh mình, sau đó… đặt mông ngồi trên hai chỗ ngồi!

Tưởng Hiểu Uyển: “…”

Chần chờ một khắc, cô tốt bụng nhắc nhở: “Cái đó… bạn ơi, bạn ngồi hai vị trí hả?”

Đồ gấu trúc chính là có điểm ấy không tốt, xem kìa, khuyết điểm đến rồi, chiếm đất quá lớn, một chỗ ngồi căn bản không chứa được!

Tưởng Hiểu Uyển vừa dứt lời, ai ngờ bạn gái gấu trúc ấy thế mà lại lãnh tĩnh lắc lắc cái đầu gấu trúc của bạn ấy, chỉ chỉ hai vị trí dưới mông, lại chỉ chỉ mình.

Tưởng Hiểu Uyển lập tức mờ mịt: “A?”

Gấu trúc moe moe trừng đôi mắt đen to, nghiêng đầu, lại bắt đầu dùng tay ra hiệu. Cơ mà Tưởng Hiểu Uyển vẫn không hiểu, như vậy thêm mấy lần, Tưởng Hiểu Uyển đột nhiên nghe được một giọng nam trầm thấp từ trong bộ đồ gấu trúc vang lên: “Tôi mua vé hai vị trí.”

Tưởng Hiểu Uyển: “A, như vậy à, tôi còn tưởng rằng…” Âm thanh đột nhiên dừng lại.

A?! Đó là một bạn nam hả?!!!

Concert của Lâm Huyên nhanh chóng bắt đầu. Dù sao cũng từng có kinh nghiệm bắt đầu concert nhiều năm, nhạc của Lâm Huyên cũng được rất nhiều người yêu thích, hắn rất nhanh điều động được không khí hiện trường. Rất nhiều fan đều hát cùng hắn mấy bài hát nghe nhiều nên thuộc, hiệu quả ánh đèn sân khấu và hiệu quả loa phát vô cùng tốt, Tưởng Hiểu Uyển ngồi ở hàng ghế trước nhịn không được mà đắm chìm trong đó.

Nhưng mà khi Lâm Huyên xuống sân khấu giữa buổi, toàn trường tối xuống, cô mới đột nhiên phát hiện: bạn gái gấu trúc cách vách… khụ, anh trai gấu trúc, hình như căn bản chưa từng nhúc nhích một lần nào?! Hình như, cũng không có hát theo?!

Không tự chủ được mà cúi đầu nhìn xuống, Tưởng Hiểu Uyển thấy được bảng đèn LED trong tay anh trai gấu trúc.

Bảng đèn đó từ khi concert bắt đầu, vẫn luôn bị anh trai gấu trúc cầm trong tay, chưa từng giơ lên một lần nào, cũng không có ấn nút mở. Chỉ cần không mở nút đèn, bảng đèn vẫn luôn là trạng thái tắt, ai cũng không biết lúc bảng đèn đó sáng lên, sẽ bày ra ký hiệu hoặc là chữ viết gì.

Tưởng Hiểu Uyển: “…”

Ừm, thế giới to lớn, không gì không có, có lẽ anh trai gấu trúc này chỉ đến hiện trường nghe nhạc. Về phần vì sao phải xách một cái bảng đèn vào… có lẽ hắn muốn đồng thời tập luyện lực cánh tay nhỉ?

Đối với fan ở hiện trường mà nói, bọn họ đang không ngừng hô tên Lâm Huyên, chờ đợi Lâm Huyên xuất hiện lần thứ hai.

Mà đối với fan âm nhạc xem trực tiếp trước máy tính mà nói, trong khoảng thời gian này bọn họ có thể tùy tiện đi xem tin tức mới nhất, nhìn xem có phát sinh chuyện gì thú vị hay không. Sau đó thuận tiện phát hiện…

Dung Dung đăng weibo!!!

[ Dung Hủ: cho tôi thời gian một ca khúc @Lâm Huyên [hình ảnh] ]

Tất cả fan đều kích động bắt đầu điên cuồng bình luận dưới cái weibo này, chờ bọn họ hưng phấn biểu đạt xong tâm tình kích động của mình đối với việc “rốt cuộc Dung Dung cũng xuất hiện”, bọn họ mới cẩn thận xem weibo của Dung Hủ.

Cho tôi thời gian một ca khúc, những lời này có chút kỳ quái, mọi người đều không hiểu. Mà tấm ảnh Dung Hủ đăng kèm lại là một tấm ảnh gần như toàn đen, không biết là chụp ở nơi nào, toàn bộ hình ảnh hiện ra màu đen hoàn toàn, chỉ có phía trên cùng có một chút ánh sáng rất nhỏ.

[ Dung Dung làm sao vậy? Vì sao muốn thời gian của một ca khúc ~ còn tag nhị mộc ~]

[ Bất luận Dung Dung muốn làm gì, đừng nói thời gian một ca khúc, hai bài, ba bài, đều có thể a a a! ]

[ Cho Dung Dung cái moaz moaz lớn nhất thiên hạ, không muốn xem ảnh đen, muốn xem ảnh selfie, ảnh selfie đẹp đẹp! ]

Trên internet, rất nhiều fan vừa mở video trực tiếp concert của Lâm Huyên, vừa cúi đầu lướt điện thoại của mình. Đối với bọn họ mà nói, Lâm Huyên tất nhiên quan trọng, nhưng Dung Dung cũng rất quan trọng á ~ hiện tại Lâm Huyên còn chưa có hát đâu, đang tối đen, bọn họ liền nhanh chóng đến liếm Dung Dung ~

Khi rất nhiều fan đang không ngừng like cho Dung Hủ, tiến hành bình luận cho cậu, đột nhiên, chợt nghe trong máy tính truyền ra tiếng vang như sấm.

Vô số fan hiện trường cuồng nhiệt hét rầm lên, âm thanh ấy xuyên thấu qua loa máy tính truyền đến tai fan bên ngoài, khiến các fan đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua: à, Lâm Huyên đi ra à ~ bình luận cho Dung Dung một chút, share xong cái weibo này, sau đó lại xem concert!

Nhấn share, nhấn comment, cuối cùng lại nhấn like.

Việc này vô cùng ngắn ngủi, gộp lại bất quá chỉ mới ba bốn phút, nhưng mà chỉ là ba bốn phút này, rất nhiều người đột nhiên dừng động tác trong tay lại, không dám tin mà mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính.

“Nếu như nếu như nói, có ngày mai.”

“Vậy bạn của ngày mai, có xuất hiện hay không.”

Hai câu hát chấm dứt, trước máy tính là một mảnh kinh ngạc, mà hiện trường concert, cũng là một mảnh yên tĩnh.

Tất cả các fan đều kinh ngạc nhìn người trên sân khấu, bọn họ mắt mở trừng trừng nhìn “Lâm Huyên” từ trong thang máy chậm rãi đi lên, đến chính giữa sân khấu.

Trong concert trước đây của Lâm Huyên, hắn đã từng làm loại tạo hình này: dùng một mảnh lụa mỏng thuần trắng gắn vào trên người mình, nhẹ giọng hát ca từ uyển chuyển động lòng người, chờ hát đến cao trào, quạt máy trên sân khấu sẽ đột nhiên khởi động, thổi lớp lụa ấy ra khỏi người hắn.

Một khắc kia, lụa trắng phất qua hai má, phối hợp với gương mặt baby của Lâm Huyên, hiệu quả hình ảnh vô cùng tuyệt.

Nhưng hôm nay, “Lâm Huyên” khoác một tầng lụa trắng, giống như tân nương xinh đẹp thuần khiết nhất, đứng ở trên sân khấu. Sau đó, hát ra ca từ «Thất dực».

Giọng hát ấy thanh uyển động lòng người, cuối mỗi một câu ca từ, đều mang theo một chút uyển chuyển nhu hòa, xen lẫn vô hạn thâm tình, đánh sâu vào trái tim mỗi một fan âm nhạc. Bài hát này vô cùng hay, đầu năm nay, theo bộ phim «Tầng mây màu đen» mà hot khắp đại giang nam bắc, thậm chí còn hot ra khỏi Hoa Hạ.

Nhưng mà, bài hát này thuộc về Dung Hủ, giọng hát này… thuộc về Dung Hủ!

Hàng ghế trước ở hiện trường concert, Tưởng Hiểu Uyển mở to hai mắt, thân thể không ngừng run rẩy. Nước mắt đã tích tụ trong hốc mắt cô, chỉ cần chớp mắt một cái, sẽ hoàn toàn rơi xuống. Mà giống cô chính là, hiện trường concert, rất nhiều fan Dung đều không thể tin được mà gắt gao nhìn thiếu niên lụa trắng trên sân khấu, không bằng lòng bỏ qua bất cứ một âm thanh nào, bất cứ một hình ảnh nào.

Mà tự nhiên không có ai chú ý tới, ở hiện trường concert, anh trai gấu trúc ngồi ở hàng ghế trước nhẹ nhàng mở bảng đèn LED trong tay lên, đứng dậy bước tới chỗ lối đi, giơ bảng đèn LED lên.

Trên bảng đèn kia, lóe ra một hàng chữ, hệt như ánh sao, chiếu rọi đêm tối.

『 Anh yêu em ^_^』

Hết chương 117.2

Một suy nghĩ 13 thoughts on “Cự tinh vấn đỉnh [117.2]

  1. OTL Anh Tần đáng yêu dã mannnnnnnnnnnnnnnn ❤ ❤

    Tuy thấy buồn cười thật, vừa mặc đồ gấu trúc vừa giơ bảng =))) nhưng mà cũng rất chu choe luôn, quá ngọt, quá dễ thương!!!!!!

    Đã thích bởi 4 người

Bình luận về bài viết này