Đăng trong Cự tinh vấn đỉnh

Cự tinh vấn đỉnh [129.1]

CỰ TINH VẤN ĐỈNH

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Thể loại: trọng sinh, giới giải trí, phúc hắc độc miệng lạnh lùng mạnh mẽ công × thông minh thanh lãnh tiến tới siêu sao thụ

Số chương: 165 chương


Chương một trăm hai mươi chín (1)

Tần Trình đột nhiên đến, dẫn phát một đợt chấn động nhỏ trong đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm». Hắn được người sản xuất phim hướng dẫn vào đoàn, trước khi hắn chính thức đến, Dung Hủ không biết, Jennifer không biết, ngay cả đạo diễn phim Clemens cũng không hề biết, ngày hôm nay sẽ có người đến đoàn phim tham ban.

Thân là một diễn viên, Tần Trình đã sắp làm đến mức tận cùng, nhưng thân phận hắn tới đoàn phim hôm nay, là người đầu tư.

«Ba nghìn hai trăm dặm» hao tổn của cải cực lớn, chỉ vì thuê cả con đường quốc lộ xuyên qua hai bang, đã tốn hơn tám con số USD. Chính cái gọi là tiền không chê ít, càng nhiều càng tốt, lúc chế tác hiệu ứng hậu kỳ, còn phải tiêu một khoản tiền lớn.

Cái thứ như hiệu ứng luôn là tiêu tiền càng nhiều, làm được càng tốt, tiền nào của nấy, tương đối chân thật.

Cho nên lần này, khi Tần Trình để lộ ra ý nguyện đầu tư «Ba nghìn hai trăm dặm», người sản xuất là Kraft tiên sinh không chút do dự đưa hắn đến đoàn phim.

Mới đầu nhìn thấy Tần Trình, Clemens nhíu mày, cười như không cười nhìn về phía người sản xuất, không tỏ vẻ gì. Nhưng chờ Kraft tiên sinh kéo hắn đến một bên, cười tủm tỉm nói rằng: “Tần là một trong những cổ đông của Hoa Hạ Entertainment, ở phương diện đóng phim có lẽ hắn thực tinh thông, nhưng hắn chưa bao giờ đầu tư điện ảnh. Cle, người ngốc nhiều tiền, không kiếm một phen hả?”

Ngay sau đó, Clemens nhất thời mặt mày hớn hở, nhiệt tình chủ động hoan nghênh Tần Trình vào đoàn phim.

Sau khi đơn giản giới thiệu các bộ phận của đoàn phim cho đối phương biết một lần, Clemens lại để minh tinh Hoa Hạ duy nhất của cả đoàn phim —— Dung Hủ —— dẫn Tần Trình tham quan nơi nơi. Đối với yêu cầu này, Dung Hủ thật sự là dở khóc dở cười, cậu nhìn về phía Tần Trình đứng ở bên cạnh Clemens, vẻ mặt “tôi rất dễ lừa”, chỉ đành dắt người đi, dạo quanh trong phim trường.

Lúc gần đi, Jennifer khó xử chau mày, kéo Dung Hủ đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Dung, cái câu tôi nói vừa rồi, hẳn là hắn không có nghe thấy đi? Tôi quen biết Tần nhiều năm, nếu hắn thật sự nghe thấy, không nên là phản ứng hiện tại, có lẽ, cậu có thể nhân cơ hội dò hỏi xem?”

Nghe vậy, Dung Hủ lặng lẽ nâng mắt nhìn Tần Trình cách đó không xa một cái. Giờ phút này, Clemens đang nói năng thong dong giới thiệu bộ phim của mình với Tần Trình, đồng thời mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói cho Tần Trình biết, hắn lập một mục tiêu nhỏ cho bộ phim điện ảnh này, trước hết giành được phòng bán vé mười tỷ.

Đối với việc này, người đàn ông tuấn mỹ tao nhã ý vị sâu xa “à” một tiếng, sau đó nâng mắt, nhìn về phía Dung Hủ.

Tầm mắt lập tức thu về, thiếu niên cúi đầu nhìn về phía Jennifer, giọng điệu trấn định nói rằng: “Yên tâm, Jennifer, dù hắn thật sự nghe được, tôi cũng sẽ khiến hắn không hoài nghi. Chỉ là ‘Tần Phong Phong’ thôi, hắn làm sao có thể liên tưởng nhiều như vậy? Chị đi quay trước đi, tôi dẫn hắn tùy ý tham quan đã.”

Jennifer nhẹ nhàng gật đầu.

Rốt cuộc, đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» lại bắt đầu quay phim, nhưng nam chính Dung Hủ lại dắt người đàn ông nào đó, thoải mái rời khỏi phim trường, đi dạo trên vùng bình nguyên hoang vu rộng lớn.

Gần đây, «Ba nghìn hai trăm dặm» vẫn luôn quay cảnh trên quốc lộ. Đoàn phim lâm thời dựng rất nhiều trường quay, thành viên các tổ đạo cụ, tổ hoá trang, tổ ánh sáng, tổ camera có thể ở trong đó làm việc, ở chỗ đại khái hai mươi km bên ngoài có một trấn nhỏ, buổi tối đoàn phim sẽ lái xe đến trấn, ở lại khách sạn địa phương.

“Anh có biết cuối cùng lúc chúng ta đi, Cle bắn cho em một ánh mắt, là có ý gì không?” Trong tiếng gió gào thét mà qua, tiếng cười khẽ của thiếu niên và tiếng nói mềm nhẹ xen vào nhau, uyển chuyển như tiếng đàn.

Tần Trình mặc một cái áo gió, hai tay cắm trong túi áo, nâng bước đi về phía trước. Hắn trầm tư một khắc, hỏi: “Bảo em giúp đỡ gài tiền của anh à?”

Bước chân đột nhiên dừng lại, Dung Hủ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Nếu anh biết, sao còn tới nơi này?”

Giới giải trí có quy củ của giới giải trí, cái chỗ Hollywood này, luôn tương đối bài ngoại. Clemens Hult là người Do Thái chính gốc, lại là công dân nước Mỹ, hắn là một thành viên của câu lạc bộ Do Thái Hollywood.

Bình thường mà nói, đạo diễn quay phim sẽ không đi gạt tiền bên đầu tư, bởi vì chút tài chính này cũng ảnh hưởng phim của hắn có thể quay tốt hay không. Nhưng người đầu tư lớn nhất của «Ba nghìn hai trăm dặm» là một phú thương người Mỹ gốc Hàn chưa từng đầu tư điện ảnh, bản thân hắn chỉ là muốn mượn đầu tư điện ảnh để rửa tiền (đầu tư điện ảnh có thể hợp pháp tránh né một ít thuế vụ, là sự lựa chọn của rất nhiều phú thương), cho nên dù Clemens muốn ở giữa kiếm lời túi riêng, đối phương cũng không có biện pháp gì.

Loại chuyện lợi dụng lẫn nhau này, nếu thật sự trở mặt, ai cũng khó coi, hơn nữa Clemens cũng không có khả năng thật sự để phú thương kia phát hiện.

Tần Trình bình tĩnh nói rằng: “Có lẽ Kraft tưởng là anh muốn rửa tiền.”

Một năm rưỡi gần đây, Tần Trình đột nhiên bắt đầu không ngừng nhận phim, chỉ một bộ «Sứ giả gió bão» thôi, thù lao của hắn đã trên chín số USD. Nhiều tiền như vậy, tự nhiên phải nộp càng nhiều thuế, Kraft tiên sinh nghĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý.

Nhưng Tần Trình làm sao có thể không nghĩ ra được?

Suy tư đến điểm này, Dung Hủ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Nếu ngay từ đầu anh đã biết, vậy tới nơi này làm gì?” Cậu thuận miệng nói: “Đến thăm em à?”

“Ừm, tới thăm em.”

Người đàn ông không chút do dự trả lời khiến Dung Hủ phút chốc sửng sốt, giờ phút này hai người đã rời khỏi phim trường được một dặm, Dung Hủ hơi hơi ngửa đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.

Trong cảnh diễn hôm nay, trên gương mặt Roy bị thương một chút, từ khóe mắt phải đi xuống, có một vết máu nhàn nhạt. Tóc dài đen thùi hỗn độn tán loạn ở bên tai, Dung Hủ mặc quần áo rách nát thô ráp, hai chân thon dài thẳng tắp bị bao trong quần bò, như vậy làm cho lúc cậu quay cảnh hành động càng thêm xinh đẹp.

Đồng thời, cũng khiến thiếu niên ấy càng thêm xinh đẹp.

Tần Trình nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve bên khóe mắt phải của Dung Hủ, hắn sờ soạng chốc lát, hạ mắt nói: “Giả à?”

Dung Hủ gật đầu: “Ừm, thợ trang điểm vẽ ra, anh sờ nhẹ chút, đừng làm mờ nó.”

“Đó là thật ư?”

Lời nói ra, người đàn ông lập tức cầm tay thiếu niên nhà mình, ánh mắt trịnh trọng nhìn một vết trên ngón tay.

Dung Hủ nở nụ cười: “Em nói là giả anh tin không?”

Tần Trình nâng mắt lên, trong ánh mắt tối tăm thâm thúy phản chiếu một thiếu niên cười nhạt, hắn yên lặng nhìn hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Tin.”

Lúc này đến phiên Dung Hủ ngây ngẩn cả người.

Tần Trình lại nói rằng: “Em nói cái gì, anh cũng tin.”

Gió đầu xuân xuyên qua cánh đồng hoang vu rộng lớn vô ngần, cuồn cuộn nổi lên từng trận cát vàng, đánh vào trên quần áo cũ nát thảm đạm của thiếu niên. Cặp mắt trong suốt chậm rãi mở to, thật lâu sau sau, ý cười bên môi Dung Hủ càng sâu, thừa dịp rời đoàn phim thật xa, trực tiếp kéo tay người đàn ông nào đó, bắt đầu đi dọc theo quốc lộ.

Hai người bắt đầu tán gẫu chuyện về «Ba nghìn hai trăm dặm», lại tán gẫu về phòng bán vé «Trang hoa la» và đề cử giải Kim Phượng gần đây.

Chờ đã đi được gần 3km, Dung Hủ đột nhiên nghĩ: “Chờ một lát, anh còn chưa nói với em, rốt cuộc anh tới nơi này là vì cái gì? Chỉ là đơn thuần tới thăm em thôi sao? Vậy anh cần gì phải dùng lý do đầu tư điện ảnh, chờ lúc sau anh lại không đầu tư, em cảm thấy Clemens sẽ liều mạng với anh đó.”

Nói là nói như vậy, nhưng Clemens có thể liều mạng với Tần Trình hay không, chuyện này Dung Hủ cũng không biết.

Giữa buổi trưa, hai người canh ngay giờ cơm về đoàn phim, ăn sandwich và bánh mì đơn giản.

Giống như Dung Hủ đã nói, Clemens quả nhiên đến hỏi thăm, Tần Trình có ý kiến gì với bộ phim điện ảnh này hay không.

Chỉ thấy dưới bầu trời xanh lam rộng lớn, người đàn ông buổi sáng còn nói “hắn muốn gài tiền của anh”, hiện giờ thế mà lại hạ mắt, cẩn thận bình tĩnh châm chước chốc lát, tiếp đó giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Tôi cảm thấy, tôi còn cần xem thêm, đây hẳn là một bộ phim rất tốt.”

Clemens lập tức khoác lác: “Hẳn là? Tần, anh thật sự là đang nói giỡn với tôi. Có tôi, Jennifer còn có Dung Hủ ở đây, bộ phim điện ảnh này, phòng bán vé tuyệt đối là trên mười tỷ, thậm chí mười tỷ chỉ là một bắt đầu. Anh thật sự không muốn cùng tôi chia sẻ cái bánh ngọt này ư?”

Tần Trình cong bờ môi mỏng: “Tôi muốn ở đoàn phim thêm hai ngày nữa.”

Clemens sửng sốt: “Có thể, đương nhiên có thể, tôi vô cùng hoan nghênh anh, bạn của tôi.”

Dung Hủ ở một bên yên lặng nghe: “…”

Hừm, không ngờ anh lại là Tần Trình như vậy.

Có lẽ là vì Tần Trình đến, hôm nay «Ba nghìn hai trăm dặm» chỉ quay phim đến tám giờ tối, liền kết thúc công việc, mọi người trở về trấn nghỉ ngơi. Thôn trấn này thật sự không có tiệm ăn nào tốt, nhưng dù như thế, Clemens cũng hào phóng mời Tần Trình ăn một miếng bít tết, an bài một căn phòng cho hắn.

Buổi tối tắm rửa xong, không ngoài dự liệu của Dung Hủ, cậu nghe được một trận tiếng đập cửa quen thuộc. Vừa mới mở cửa, liền thấy người đàn ông nào đó như lẽ đương nhiên mà đứng đấy, sau đó vô cùng thuần thục vào phòng, vô cùng thuần thục đóng cửa, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Nhìn hắn làm “trộm” làm đến thuận tay, Dung Hủ dựa vách tường, bất đắc dĩ cười nói: “Tần tiên sinh, em muốn đi ngủ.”

Tần Trình nâng mắt nhìn cậu, kinh ngạc hỏi lại: “Buổi tối không ngủ, thì còn làm gì?”

Dung Hủ bĩu môi, kéo người đàn ông đó đi về phía cửa, lần thứ hai nghiêm túc nói: “Em chỉ muốn đi ngủ!!!”

Ngón tay đã chạm vào tay nắm cửa, nhưng ngay khi Dung Hủ sắp đè xuống, một đôi tay rắn chắc có lực lại từ phía sau cậu vòng qua, nhẹ nhàng lôi kéo, đã kéo cậu vào trong một cái ôm ấm áp rộng lớn.

Động tác đột nhiên cứng đờ, người đàn ông hơi hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp dịu dàng phất qua bên tai thiếu niên.

“Em bị thương, anh tới giúp em… bôi thuốc.”

Kéo áo ngủ của thiếu niên ra, ánh mắt Tần Trình hơi có vẻ thâm trầm, hắn cầm thuốc mỡ, bôi trên vài chỗ ứ đọng máu. Lại cởi quần dài ra, nhìn một mảng trầy da trên đầu gối, Tần Trình không tiếng động mím chặt môi, động tác càng thêm mềm nhẹ hơn vài phần.

Trong mắt của hắn không có một chút tình dục, chỉ có đau lòng nồng đến không tan được.

Đây là thiếu niên hắn yêu nhất, hắn nâng trong lòng bàn tay, đặt trong tim mà yêu, mặc cho ai cũng không được thương tổn. Nhưng xế chiều hôm nay, hắn chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn thiếu niên của hắn lần lượt ngã xuống từ trên xe, nhiều lần đập xuống đất, sau đó còn phải nhịn đau, nhanh chóng quay phim, làm ra biểu tình nên có, nói ra lời thoại nên có.

Loại chuyện này đặt ở trên người hắn, hắn sẽ không cảm thấy đau lòng cho mình, nhưng đặt ở trên người thiếu niên này, hắn đau lòng đến độ hận không thể nhanh chóng mang thiếu niên của hắn về nước, không bao giờ để cậu quay loại phim hành động “hung tàn” này nữa.

Phim hành động quay đến lưu loát hoa lệ, khiến khán giả xem mà hết sức thỏa mãn, nhưng ở sau lưng, là từng vết máu bầm và trầy da trên người thiếu niên nhà hắn.

Ngay cả Tần Trình cũng không biết, buổi chiều lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dung Hủ từ trên xe chủ động ngã xuống, là dùng sức lực bao lớn mới nhịn được, không lập tức tiến lên, ôm cậu vào trong ngực.

Nhưng mà như vậy, Clemens lại còn dám nói: “Biểu tình có chút không đúng, làm lại.”

Làm lại cái gì mà làm lại!

Mi tự mình đóng đi!!!

Ngón tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve chỗ gốc đùi thiếu niên, biểu tình của Tần Trình tương đối nghiêm túc, giống như thật sự chỉ là đơn thuần bôi thuốc, nhưng Dung Hủ lại cắn chặt răng, cố gắng nén tiếng rên rỉ sắp từ trong cổ họng tràn ra.

Chờ thuốc mỡ bôi xong hết, Tần Trình vươn tay tắt đèn phòng ngủ, ôm thiếu niên nhà mình nằm ở trên giường.

Động tác bôi thuốc vừa rồi khiến dưới thân Dung Hủ đã có chút cảm giác, nhưng nhìn động tác thật sự là ngủ đơn thuần của Tần Trình, cậu lại lập tức sửng sốt, theo bản năng nói rằng: “… Cứ như vậy kết thúc hả?”

Trả lời Dung Hủ, là một nụ hôn dịu dàng đến cực điểm.

“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải quay phim, bổ sung đủ tinh lực.”

Trong lòng hơi ngẩn ra, thật lâu sau, Dung Hủ cũng ngẩng đầu lên, chủ động khẽ hôn giữa hai mắt người đàn ông.

“Ngủ ngon, Tần Trình.”

Giờ sinh học trong khoảng thời gian quay phim đã cố định ở rạng sáng năm giờ, Dung Hủ vừa tỉnh dậy, liền phát hiện mình làm ổ trong ngực Tần Trình, gắt gao dán vào ngực đối phương. Cậu theo phản xạ tính toán đứng dậy, nhưng vừa mới nhích một cái, liền phát hiện có một thứ cứng rắn đang để ngay bắp đùi mình.

Dung Hủ: “…”

Vừa nhấc đầu, liền thấy người đàn ông nào đó đang hạ mắt, vẻ mặt chính trực nhìn mình.

Dung Hủ lần thứ hai: “…”

Giây tiếp theo, cậu trực tiếp dùng một bàn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú ấy ra, nói: “Em còn thật sự nghĩ là anh tới giúp em bôi thuốc.”

Tần Trình: “… Đó là hiện tượng sinh lý.”

Dung Hủ cởi áo ngủ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường, cong khóe môi: “Dù sao cũng là thân thể của anh, em mặc kệ.”

Tần Trình: “…”

Năm phút đồng hồ sau, Dung Hủ thay quần áo xong, đứng dậy vào toilet rửa mặt. Chờ cậu rửa mặt xong, liền nhìn thấy người đàn ông kia để điện thoại di động xuống, xốc chăn lên đứng dậy.

Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ mở di động, xem xét tin tức tối hôm qua La Thiến gửi mình. Ngay tích tắc cậu mở di động lên, liền thấy một thông báo đặc biệt nhảy ra trên màn hình, mở ra nhìn ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: bảo bảo ấm ức, nhưng bảo bảo phải nói. Cậu ấy vu oan cho bảo bảo, bảo bảo đau lòng vì cậu ấy như vậy, cậu ấy cũng không an ủi bảo bảo, bảo bảo ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức! T^T hừ! ]

Dung Hủ: “…”

Dưới cái weibo này, rất nhiều fan lòng đầy căm phẫn bất bình thay Liên Dung Tranh Tử Hãm. Không ít ID mang theo “Dung thái thái”, “Dung của tôi đẹp như thiên tiên”, đều trăm miệng một lời mà thảo phạt: [ nữ thần quả cam nhanh quăng tên đàn ông thối kia, lao vào cái ôm ấm áp của chúng tôi đi!!! ]

Tên đàn ông thối Dung Hủ: “…”

Cúi đầu nhìn cái weibo này, lại quay đầu nhìn người đàn ông bình bình tĩnh tĩnh nào đó.

Tầm mắt Dung Hủ đảo quanh qua lại trên điện thoại di động và trên người Tần Trình, chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng tự phụ kia vươn tay chỉnh áo ngủ hỗn độn của mình, môi mỏng hơi hơi mím lại, nâng bước đến toilet rửa mặt.

Dù là lúc đánh răng, vẫn là bộ dạng mặt than lạnh lùng thản nhiên, nhàn nhạt trầm ổn.

Cúi đầu liền thấy: bảo bảo ấm ức!

Ngẩng đầu lại nhìn: tuấn mỹ suất khí.

Chờ Tần Trình đánh răng xong từ trong toilet đi ra, liền thấy thiếu niên nhà mình vẻ mặt phức tạp nhìn mình. Hắn hơi nhướn mi, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

Khi khuôn mặt ấy làm ra động tác nhướn mày, ánh mặt trời vàng kim nhẹ nhàng chiếu vào trên khuôn mặt thanh lãnh tuấn lãng của hắn, đẹp đến độ khiến người ta nín thở. Dung Hủ ngưng mắt nhìn Tần Trình, sau một hồi, cậu nhẹ nhàng hít một hơi, bỗng nhiên nâng bước lên trước, một phen giữ chặt cổ áo ngủ của người đàn ông nào đó, kéo hắn xuống, sau đó —— in lên môi.

Hai mắt phút chốc trợn to, con ngươi Tần Trình khẽ run, giống như hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như thế.

Một nụ hôn đơn giản chấm dứt, Dung Hủ buông áo Tần Trình ra, mỉm cười nói: “Buổi sáng em chỉ nói giỡn với anh thôi, biết anh quan tâm em mới đến tham ban mà.”

Trong đôi mắt phượng sâu thẳm dường như hiện lên một tia sáng, sau một lúc lâu, Tần Trình nở nụ cười, kéo thiếu niên nhà mình hôn môi một lần nữa. Nụ hôn này không có chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi, hai người gặp lại cả ngày, đến lúc này mới bạo phát nụ hôn đầu tiên.

Hết chương 129.1

Một suy nghĩ 13 thoughts on “Cự tinh vấn đỉnh [129.1]

Bình luận về bài viết này