Đăng trong Cự tinh vấn đỉnh

Cự tinh vấn đỉnh [161.2]

CỰ TINH VẤN ĐỈNH

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Thể loại: trọng sinh, giới giải trí, phúc hắc độc miệng lạnh lùng mạnh mẽ công × thông minh thanh lãnh tiến tới siêu sao thụ

Số chương: 165 chương


Chương một trăm sáu mươi mốt (2)

Tần Trình với Từ Tấn thì không cần nhiều lời, người thứ nhất thì ra mắt nhiều năm, muốn sinh tồn trong giới giải trí, thì không có khả năng yên ổn bình an được cả đời. Tần Trình vừa ra mắt liền cầm cúp ảnh đế, dọc theo đường đi không biết cướp đi cúp của bao nhiêu nam diễn viên, trên phòng bán vé, cũng ép rất nhiều nam diễn viên cùng đợt tới không có ngày nổi danh. Tuy những người đó ở mặt ngoài rất tôn kính hắn, cũng có người luôn mồm nói “Tần Trình là thần tượng của tôi”, nhưng lòng người cách cái bụng, ai biết trong lòng bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Về phần Dung Hủ… tuy rằng Dung Hủ ra mắt mới ba bốn năm, nhưng kẻ thù của cậu cũng không ít. Cho một ví dụ nhỏ, tiểu minh tinh Chung Dịch mà năm đó cậu bao dưỡng, hiện tại đã là minh tinh hạng mười tám, nói tên ra cũng không mấy ai biết. Chung Dịch khẳng định là hận Dung Hủ tận xương, bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy Dung Hủ đoạt nhân vật của hắn trong «Tranh giành», người một phát nổi tiếng hẳn nên là hắn, không phải là Dung Hủ.

Ngoài ra, lại càng không cần nói tới Hàng Dương Hạo, Đặng Dật Văn, Lô Tường Bác… Nghe nói đầu năm nay Lô Tường Bác mới vừa được nộp tiền bảo lãnh ra, nếu như là gã, nói không chừng còn thật sự có thể tiêu sáu triệu mua người quay video, dùng để hại Dung Hủ.

Thực hiển nhiên, La Chấn Đào cũng nghĩ tới Lô Tường Bác, nhưng Dung Hủ lại lắc lắc đầu: “Cảm giác không giống lắm.”

Từ Tấn nhanh chóng an bài người, thông qua tài khoản Hoa Hạ gửi tiền cho Charlie, bắt đầu tra chủ mưu sau lưng. Mà Dung Hủ và Tần Trình cũng mở tài khoản cá nhân của mình ra, Dung Hủ đăng trước một status, tiếp đó Tần Trình lại chia sẻ.

Trả lời cho cả sự kiện, Dung Hủ và Tần Trình chỉ có một phương thức giải quyết: tuyên truyền phim.

Dung Hủ chủ động share video trailer do đoàn phim «Định luật 0» đăng lên, mà Tần Trình thì share bài của cậu. Hai người chỉ đơn thuần tuyên truyền phim, hoàn toàn không quản chuyện video, biểu hiện đến thẳng thắn vô tư, không thèm để ý.

Thái độ của đương sự chân chính vẽ ra dấu chấm tròn cho cả sự kiện quay lén, đến đây, các fan điện ảnh chỉ chú ý đến trailer của đoàn phim «Định luật 0». Dù còn có người cảm thấy video kia có vấn đề, cũng không nói thêm nữa, bởi vì cũng không có ai chuyên môn mua thuỷ quân tiếp tục cắn lấy chuyện này không bỏ, sự việc chung quy sẽ chậm rãi đi qua.

Lúc quay bù cảnh ở Mỹ, công tác điều tra bên phía Từ Tấn vẫn không có kết quả. Nhưng ngày thứ ba, Dung Hủ đột nhiên nghĩ: “Sau khi đăng cái video kia lên, đối phương lại không hề ra tay nữa, dường như rất không quen làm loại chuyện này?”

Người trong giới giải trí có ai không biết mua thuỷ quân, mua PR, có ai không biết mua truyền thông? Kẻ chủ mưu này lại chỉ đăng một video, tiếp đó không làm thêm động tác lớn gì để gia tăng sự kiện, cho nên Clemens mới dễ dàng dẹp yên sự việc như vậy.

Dung Hủ vừa nói như thế, La Chấn Đào bỗng nhiên nói: “Không phải đối phương căn bản không phải là người trong giới chứ?”

Lập tức, phạm vi lại rút nhỏ đi rất nhiều.

Dung Hủ ở ngoài giới cũng không có đắc tội mấy người, nhưng người kết thù với Tần Trình lại không ít. Mắt thấy chuyện còn cần một đoạn thời gian mới điều tra ra, vào tối hôm đó quay phim xong, Dung Hủ lại cau mày nói: “Là Dung Hằng chăng?”

Có một phương hướng minh xác, lại điều tra đối chiếu, đáp án liền rõ ràng mà trồi lên mặt nước.

Còn thật sự chính là Dung Hằng.

Dung Hằng cho Charlie một triệu, là muốn Charlie bắt lấy một ít nhược điểm của Dung Hủ. Ông ta cũng không tin, Dung Hủ làm một diễn viên, chẳng lẽ không có khuyết điểm tật xấu gì ư? Chẳng hạn như bình thường không phải diễn viên mắc bệnh ngôi sao ư, nói không chừng Dung Hủ còn thường xuyên lén lút hẹn bạn giường nữa, giống như Nhâm Thư Chỉ kia vậy, sinh hoạt cá nhân không kiềm chế. Dù sao thì chỉ cần có thể thêm phiền cho Dung Hủ, Dung Hằng liền vui vẻ, tốt nhất khiến cậu không gượng dậy nổi, vậy mục đích của Dung Hằng liền thực hiện được.

Nhưng mà Dung Hằng cũng không bao giờ ngờ rằng, Charlie lại không cẩn thận quay được video Dung Hủ và Tần Trình hôn môi. Lúc nhìn thấy cái video này, Dung Hằng vui mừng quá đỗi, nhưng lập tức lại tỉnh táo lại.

Ông ta không tiện đắc tội Tần gia, có điều ông ta căn bản chưa từng nghĩ rằng, Dung Hủ lại ở bên Tần Trình. Khó trách hai năm trước thằng nhóc thối kia về nhà, Tần Trình luôn đi theo ở bên cạnh, còn làm chỗ dựa cho nó.

Suy tư hồi lâu, Dung Hằng quyết định tuôn video ra, thứ nhất là suy xét có thể mượn dùng cái video này, hủy con đường ngôi sao của Dung Hủ hay không; thứ hai lại là hy vọng kích động Tần gia đối phó Dung Hủ.

Dù Dung Hủ có thể lừa gạt đám fan, thì khẳng định cũng không lừa nổi Tần gia. Cha mẹ Tần Trình chỉ có mỗi đứa con trai là hắn, nếu Tần Trình làm đồng tính luyến ái, dưới con mắt của Dung Hằng, tạm thời không nói ghê tởm bao nhiêu, vợ chồng Tần thị khẳng định hận không thể bóp chết Dung Hủ, về mặt khác, hương khói Tần gia cũng sắp đứt đoạn.

Ông ta mới không tin Tần Húc Đông độ lượng như vậy, bằng lòng cho cháu trai mình kế thừa gia sản Tần thị. Đến lúc này dù Tần phu nhân có thích Dung Hủ như thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối vì hương khói Tần gia mà trở mặt với Dung Hủ.

Cho nên sau khi Clemens dẹp yên mọi chuyện, tuy rằng trong lòng Dung Hằng tức giận đến nghiến răng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn để ở trong lòng. Ông ta vẫn luôn chờ, chờ Tần gia trừng trị Dung Hủ, ông ta muốn mượn tay Tần gia, triệt để đánh ngã Dung Hủ.

Nhưng mà tròn một tuần đi qua, đừng nói Dung Hủ không bị Tần gia trị chết, danh tiếng cậu thế mà còn càng lúc càng lớn.

Từ lúc đoạn trailer phim «Định luật 0» công khai, bộ phim này mang đến cho Dung Hủ nhân khí cao khó có thể tưởng tượng. Hai đại ảnh đế cường cường liên thủ, cha con Hult tự mình ra trận, video quay lén của Dung Hằng trái lại còn cung cấp nhiệt độ cho bộ phim này, khiến toàn thế giới đều bắt đầu điên cuồng chờ mong bộ phim điện ảnh này khởi chiếu.

Cùng lúc đó, một công trình của tập đoàn Dung thị năm trước, cũng chậm rãi xuất hiện khuyết điểm. Kế hoạch công trình này Dung Hằng vốn đã biết, trong đó có một lỗ hổng, nhưng mà để mau chóng bổ sung chỗ hổng tài chính trong tập đoàn, ông ta nhất định phải đầu tư nhanh chóng, thúc đẩy hạng mục thực hiện.

Trên thực tế, không biết sao vài năm nay, công trình lớn tự qua tay Dung Hằng luôn xuất hiện một ít vấn đề hoặc nhỏ hoặc lớn. Qua vài năm, Dung thị phát triển cũng không tốt, rất nhiều cổ đông nhỏ đều bán cổ phần, thậm chí cổ phần của chính Dung Hằng cũng bị một tập đoàn đối thủ ngầm chiếm một ít.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, bắt đầu từ năm trước, Dung Hằng liền bắt đầu hoài nghi Dung Hủ.

Ngoại trừ Dung Hủ, ông ta không thể tưởng được sẽ có ai, muốn cướp đi Dung thị từ tay ông ta đến vậy. Không giống trước kia, hiện giờ ông ta có con trai, về sau di sản của ông ta cũng có thể giao cho con trai mà không phải Dung Hủ. Nhất định là Dung Hủ muốn tài sản của ông ta, cho nên trăm phương nghìn kế ở sau lưng quấy rối.

Đôi khi trực giác đàn ông cũng tương đối chuẩn xác, tuy rằng Dung Hằng lấy không ra một chút chứng cứ, nhưng ông ta lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy, mấy năm gần đây Dung thị xảy ra việc, sau lưng đều có bóng dáng Dung Hủ.

Dung Hủ phủi tay làm chưởng quầy làm đến ngon lành, chưa bao giờ đến Dung thị tham gia đại hội cổ đông, lại phái một quản lý cấp cao của tập đoàn Tần thị toàn quyền phụ trách cổ phần trong tay cậu. Trước kia Dung Hằng còn tưởng rằng đây là Tần phu nhân cố ý chăm sóc Dung Hủ, nhưng hiện tại xem ra, Dung Hủ căn bản là quyến rũ Tần Trình, hai kẻ đồng tính luyến ái đó cấu kết với nhau làm việc xấu!

Mấy ngày này Dung Hằng thật sự là sứt đầu mẻ trán, video tốn sáu triệu mua được, không tạo ra một chút ảnh hưởng cho Dung Hủ, ngược lại giúp nó nâng cao một bước. Đồng thời, cọp mẹ ở nhà mình lại cắn chết không bỏ, ỷ vào một ít cổ phần mà lão gia tử cho bà ta, chết sống muốn con trai mình không thể nhận tổ quy tông.

Lúc ở công ty, một đống cục diện rối rắm chờ ông ta xử lý; sau khi về nhà, lại phải nghe cọp mẹ gào thét.

Dung Hằng đã nửa tháng chưa gặp con trai mình, ả tình nhân kia ông ta cũng không để ý, chỉ là một ả đàn bà thôi, con ông ta mới quan trọng. Bất luận thế nào, nhất định phải nhận con trai về Dung gia, phải cho con trai của mình có cổ phần công ty, được phần trong tay ông ta còn chưa đủ, cổ phần của cọp mẹ kia cũng phải cho con trai, của Dung Hủ cũng là của con trai ông ta.

Nghĩ như thế, Dung Hằng hít một hơi thật dài. Trên gương mặt vốn được coi là anh tuấn, hiện giờ ngoại trừ vết sẹo hai năm trước bị bà vợ làm ra, còn có thêm vài nếp nhăn, bộ dạng già nua mỏi mệt, năm nay ông ta mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên đầu có một nửa đều là tóc bạc.

Nghĩ đến sáng hôm nay bà già thối kia gào thét lúc ra cửa, Dung Hằng liền tức giận hất hết tất cả văn kiện trên bàn xuống. Ly văng xuống đất, phát ra âm thanh vang dội, không bao lâu thư ký liền đến gõ cửa, thật cẩn thận nói rằng: “Dung tổng, hội nghị… hội nghị sắp bắt đầu rồi.”

Có nôn nóng như thế nào nữa, thì họp vẫn phải mở. Nhưng mà lúc này, khi Dung Hằng đến gần phòng họp, ông ta trăm triệu lần không ngờ, lại nhìn thấy một người căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này!

Hàng đầu bên trái bàn hội nghị, thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp cười nhạt ngẩng đầu nhìn ông ta. Dung Hủ cứ như vậy an an tĩnh tĩnh ngồi ở đàng kia, bên cạnh là quản lý cấp cao của Tần thị. Ánh mắt cậu hết sức bình tĩnh, rõ ràng là đang cười, nhưng ý cười cũng không tới đáy mắt, khí tràng mạnh mẽ lặng lẽ tản ra, khiến Dung Hằng thoáng đơ người, không biết thế nào lại rùng mình một cái.

Sau khi cất bước đi đến chỗ ngồi, Dung Hằng cười lạnh hỏi: “Đại minh tinh bận trăm công ngàn việc sao hôm nay lại đến đây?”

Những lời này mang đậm ý trào phúng, không ít cổ đông ngồi bên cạnh nghe được đều nhíu mày. Nhưng Dung Hủ lại trấn định cười cười, cũng không trả lời vấn đề này, mà là cười như không cười hỏi ngược lại: “Chú hai, vết sẹo trên mặt chú thật sự không hết được à?”

Cả người Dung Hằng cứng đờ, còn chưa nói gì, đã nghe Dung Hủ nói tiếp: “Thím hai cũng thật là, bất quá chỉ là tìm một tình nhân, ở bên ngoài sinh con trai thôi, không ngờ thím ấy đã muốn lấy mạng của chú.”

Chuyện Dung Hằng có con riêng ở bên ngoài, phần lớn cổ đông ở đây đều ngầm hiểu trong lòng, nhưng không có khả năng trực tiếp nói ra như vậy. Có mấy cổ đông nữ đã lập tức đen mặt, nhưng lời nói kế tiếp của Dung Hủ mới khiến cho họ càng thêm tức giận: “Năm trước lúc thím hai đến châu Âu du lịch, chiếc xe kia tông cũng thật khéo, con đường đó bình thường cả ngày cũng không được mấy chiếc xe đi qua, không ngờ ngày đó lại có lớn một chiếc xe tải lớn như vậy chạy lên. May mắn lúc ấy thím hai bảo vệ được cái mạng, tôi vẫn luôn rất bận không thăm thím hai được, thật sự là hổ thẹn quá.”

Ngụ ý quá rõ ràng, là ám chỉ vụ tai nạn xe của thím hai Dung năm trước không đơn giản.

Dung Hằng tức giận đến cắn chặt răng, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười tinh xảo của Dung Hủ, ông ta lại không nói ra được một chữ phản đối, chỉ có thể nhanh chóng nói rằng: “Được rồi, bắt đầu họp.”

Cuộc họp tiến hành hết sức thuận lợi, mỗi tháng Dung thị đều mở đại hội cổ đông một lần, chủ yếu là để cổ đông biết được hướng đi gần nhất của công ty. Trước đây có một phần cổ đông thậm chí còn không tham gia đại hội, nhưng người đại diện của Dung Hủ thì lại nhiều lần tham gia, mỗi lần đều thêm phiền cho Dung Hằng trên hội nghị.

Nhưng mà trên hội nghị lần này, hết thảy đều thuận lợi đến quá đáng. Sau khi Dung Hằng nói xong về công trình lớn gần đây, phóng mắt nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện: tất cả cổ đông Dung thị, hôm nay… đều đến?!

Sao bọn họ đến hết vậy?

Hơn nữa Dung Hủ cũng đến.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên đều tới tham gia đại hội cổ đông vậy?

Cảm giác bất an nồng đậm thổi quét Dung Hằng, ông ta bắt đầu nhanh chóng tự hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà tận đến khi hội nghị sắp chấm dứt, vị quản lý cấp cao Tần thị đứng lên nhìn về phía ông ta, Dung Hằng cũng không biết đối phương đang chuẩn bị nói cái gì.

Vị quản lý cấp cao này trước kia là người phụ trách Tần thị khu Hoa Hạ, năm trước vừa mới rời khỏi Tần thị, đến Dung thị giúp Dung Hủ xử lý cổ phần. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là dùng dao mổ trâu để giết gà, người này chỉ phục vụ cho mỗi mình Dung Hủ, căn bản là lãng phí nhân tài. Nhưng hiện giờ, vị quản lý cấp cao trẻ tuổi ấy nhìn tổng tài Dung thị, cười nói: “Dung Hằng tiên sinh, về vụ ‘Thủy Lập Phương’, tôi có vài việc, muốn lãnh giáo ngài một chút.”

Một giờ kế tiếp, là một giờ tối tăm nhất từ khi Dung Hằng tiếp quản Dung thị tới nay.

Ông ta chưa từng ngờ rằng, những vấn đề chỉ có mình mới biết được, trên đại hội cổ đông thế này, lại bị một người ngoài lần lượt chỉ rõ, xé ra đặt ở dưới ánh mặt trời mà soi mói. Công trình ”Thủy Lập Phương” quả thật có một lỗ hổng lớn, nhưng vấn đề này rõ ràng chỉ có mình và tổng giám đốc hạng mục biết, rốt cuộc Dung Hủ làm sao mà biết được!

Hơn nữa, ngoài việc đó ra, còn có thiệt nhiều chuyện ngay cả chính Dung Hằng cũng không biết. Chẳng hạn như tổng giám đốc hạng mục kia ăn hối lộ, dùng vật liệu thép giá rẻ thấp kém thay thế chất liệu tốt, làm móng trên mảnh đất Thủy Lập Phương. Nếu chuyện này là thật, vậy Thủy Lập Phương không xảy ra sự cố còn ổn, một khi xảy ra sự cố, Dung thị tuyệt đối sẽ xong đời.

Dung Hằng bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh, ngay từ đầu ông ta còn có thể phản bác đối phương, nhưng theo từng chuyện từng chuyện bị vạch trần, ông ta chỉ có thể nghẹn họng ngồi trân trân ở tại chỗ, nghe quản lý cấp cao kia lần lượt nói ra sự việc. Những cổ đông ở đây có người lòng đầy căm phẫn, không dám tin mà chất vấn Dung Hằng, còn có thật nhiều cổ đông không có một chút biểu tình với việc này, yên tĩnh ngồi lẳng lặng.

Bỗng đột nhiên, Dung Hằng liền hiểu rõ: thằng con hoang đó đã thu mua được rất nhiều cổ đông!

Nhìn Dung Hủ mỉm cười trấn tĩnh, Dung Hằng hận không thể lập tức nhào lên róc xương lột da cậu, ném xuống từ cao ốc Dung thị. Đến cuối cùng, vẻ mặt quản lý cấp cao kia càng ngày càng lạnh, hắn hung hăng vứt văn kiện trên bàn, đối mặt Dung Hằng, cả giận nói: “Dung tổng, hành vi của ông hoàn toàn nguy hại đến ích lợi của Dung tiên sinh chúng tôi, xin hỏi ông có lời gì để nói!”

Mắt Dung Hằng long lên sòng sọc, ông ta vỗ một bàn tay vào trên bàn, quát: “Thúi lắm! Việc cậu nói tôi cũng không biết, cậu có chứng cứ không? Hạng mục Thủy Lập Phương khai triển hai năm, hiện tại cậu dùng một câu liền muốn phủ nhận toàn bộ, còn nói trong nền móng đều là sản phẩm thấp kém. Cậu có biết hiện tại cậu đang nói cái gì không? Cậu dám chịu trách nhiệm cho lời cậu nói không?”

“Dung Hằng! Tôi mới muốn hỏi ông, rốt cuộc ông có biết ông đang nói cái gì hay không?!”

Giọng nói trong trẻo từ một bên truyền đến, chỉ thấy thiếu niên vẫn luôn bàng quan kia đột nhiên vỗ bàn đứng lên, hai mắt trợn lên căm tức. Tức giận trên mặt hoàn toàn không thể che giấu, khí thế hung hăng khủng bố nện ở trên người Dung Hằng, Dung Hủ rít ra từng chữ một: “Thủy Lập Phương muốn xây khu thương mại CBD cao cấp, ở nơi đó, có ba cao ốc văn phòng trên năm mươi tầng, hai trung tâm thương mại loại lớn, một đường dành riêng cho người đi bộ, còn có bảy tám cao ốc ba bốn chục tầng. Vật liệu thép dưới nền đều là thép kém chất lượng, nhất định phải chờ đến khi cao ốc sập xuống đập chết người, Dung Hằng, ông mới bằng lòng thừa nhận sao!”

Nhất thời sắc mặt Dung Hằng trắng bệch, các cổ đông trong phòng hội nghị cũng nghị luận sôi nổi.

Bị ánh mắt phẫn nộ của Dung Hủ nhìn mà trong lòng phát run, trong cổ họng có một chút mùi máu tươi, Dung Hằng cắn chặt răng, gượng chống nói rằng: “Chuyện này tao sẽ đi thăm dò, nhưng vậy thì sao? Thủy Lập Phương là hạng mục lớn nhất năm nay của Dung thị, lúc này mày muốn nói với tao cái gì? Dung Hủ, mày muốn nhìn Dung thị phá sản sao!”

Những lời này không cần Dung Hủ trả lời, quản lý cấp cao trẻ tuổi bên cạnh đã cười đẩy kính mắt, nói: “Dung tổng, Dung tiên sinh không muốn gì cả, chỉ là tôi muốn, có thể chọn lại chủ tịch.”

Vì sao vị quản lý cấp cao này bằng lòng từ chức ở Tần thị, đến Dung thị làm một cố vấn cổ đông?

Bởi vì ngay từ đầu, quản lý cấp cao này đã biết, về sau mình tuyệt đối không phải là một cố vấn đơn giản như vậy.

Hết chương 161.2

Tần Tranh Tranh: thực chất là bảo bảo nói dối đó, bảo bảo cũng không biết rốt cuộc khi nào mới có thể công khai, ấm ức oa oa T^T

Dung Dung: Yên tâm, ngày hôm qua em hối lộ tác giả, bà ta nói với em rồi, sẽ rất ngọt =3=

Một suy nghĩ 5 thoughts on “Cự tinh vấn đỉnh [161.2]

Bình luận về bài viết này